“Được rồi được rồi.” Phó Yểu thấy y không chịu cứng cũng chẳng chịu mềm, đành phải nói: “Đợi ta kiếm đủ rồi sẽ nói cho ngươi biết. Có một số việc giờ vẫn khó mà nói được, cũng không thể nói ra.”
Lý do này làm Chung Ly thoáng liếc nhìn Phó Yểu.
Y nhìn lên bầu trời, mặt trời sắp lên tới đỉnh rồi.
“Đi thôi.” Y dẫn đường đi trước.
Phó Yểu bước theo sau.
Hai người đi xuyên qua rừng trúc nơi sườn núi, trước mắt không còn là thôn trang yên bình ở Thủy huyện nữa, nơi đó đã biến thành biển cả mênh mông cuồn cuộn.
Hôm nay thời tiết rất sáng sủa, gió thổi nhẹ nhàng trên mặt biển, gợn sóng hiện lên lấp lánh. Phía bến cảng là cảnh tượng tàu thuyền tấp nập, hai bên bến tàu đầy những cửa hàng mọc san sát nhau. Trong đó có người mua bán trao đổi, còn có các cửa hàng chuyên bán thức ăn, vật dụng hàng ngày…
Chung Ly dẫn Phó Yểu tới cạnh bến tàu, ngồi xuống quán bán đồ ăn gần nhất.
Cửa hàng này không lớn, chỉ là một căn phòng xây từ ván gỗ, bên ngoài là sân đất trống vắng, đặt bốn năm cái bàn gỗ. Bây giờ chưa phải là lúc ăn cơm, nên gần đó chỉ có vài tên cu li đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ thấy Chung Ly và Phó Yểu thì gọi với vào trong phòng: “Tế muội, có khách.”
Sau đó một nữ tử khoảng 17, 18 tuổi bước ra ngoài. Vẻ ngoài của nàng ta cũng giống như tên, dung mạo bình thường nhưng dáng người lại hết sức nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492310/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.