Lần này Thẩm Tích rời đi rất nhanh.
Phó Yểu nhìn theo bóng dáng nàng ta, mỉm cười, tiếp tục ăn đồ ăn ngon trước mặt.
Ăn xong, Liễu Phú Vân vẫn còn việc phải làm nên xin phép về trước, Phó Yểu thì quay lại thị trấn trước đó.
Gần thị trấn này có một con sông, chảy qua ngay bên cạnh cửa sau của khách điếm. Phó Yểu đi dạo một vòng quanh thị trấn, cuối cùng tới bến tàu cạnh dòng sông.
Tu Thủy huyện xây lên dựa vào Hồ Bà, dòng sông này là một nhánh của nó. Những huyện trấn quay xung quanh Hồ Bà này đa số đều di chuyển bằng đường thủy.
Thế nên tuy thị trấn này tuy nhỏ nhưng vẫn có bến tàu.
Phó Yểu tới nơi thì thấy Thẩm Tích cũng ở đó, đang định thuê thuyền đi tới Hồ Bà.
“Thuyền này của ngươi có thể cho vài người lên nữa không?” Phó Yểu đứng trên bờ hỏi Thẩm Tích.
Thẩm Tích nhận ra Phó Yểu, nói: “Trên thuyền chỉ có mình ta, nếu các ngươi muốn lên thuyền thì lát nữa có thể bảo người lái thuyền chở đi. Có điều ta muốn đi ngắm Hồ Bà trước đã.”
“Cảm ơn.” Phó Yểu nhảy lên thuyền.
Nàng vừa bước lên thuyền thì hai người theo sau tất nhiên cũng lên theo.
Người chèo thuyền đã được trả tiền, thế nên cũng không có ý định dò hỏi các vị khách muốn làm gì, lập tức thả dây neo, chống lên cọc gỗ mà đẩy thuyền ra xa.
Chiếc thuyền này có thiết kế giống một chiếc thuyền đánh cá, ở giữa là túp lều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492290/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.