Tuy là từ lâu Tam Nương đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho việc biểu ca sẽ cưới người khác, có điều khi tận mắt chứng kiến thì vẫn không ngăn được vẻ buồn bã từ trong sâu thẳm trái tim. 
“Ta qua chỗ Triệu Hưng Thái xem thử điểm tâm để cúng bái đã làm xong chưa.” Tam Nương nói xong, lập tức bỏ chạy. 
Phó Yểu chỉ cười, hai tay vung vẩy, đi xuống chân núi. 
Phương gia thôn bây giờ đã khác trước rất nhiều, nhờ có thư viện mà nơi đây dần xuất hiện quán trà và quán cơm, thậm chí là khách điếm. Người tới lui cũng nhiều hơn so với trước kia, dù hiện giờ mới là giữa chiều, trên đường vẫn khá đông người qua lại. 
Cuối cùng Phó Yểu gặp được Phùng Bằng ở quán trà mà Phương Nhị gia vừa mở. 
Khác với những người khác, âm khí quanh người Phùng Bằng nồng đậm tới mức vô cùng lạnh lẽo. 
Phó Yểu ngồi xuống bàn của hắn, nói với Phương Nhị đang bận rộn: “Cho một bình trà.” 
Phương Nhị thấy nàng, đây là lần đầu tiên quan chủ tới quán của bọn họ, thế nên hắn vội vã lấy lá trà tốt nhất, dùng đồ sứ xinh đẹp nhất của mình để ngâm, còn bưng thêm mấy món điểm tâm tới. 
“Điểm tâm này do Hưng Thái làm, bán rất chạy.” Phương Nhị nói. 
“Ừ.” Phó Yểu gật đầu: “Ngươi cứ làm việc đi.” 
“Vâng.” Phương Nhị lập tức đi tiếp các vị khách khác. 
Phùng Bằng nhìn nữ tử dùng khăn gấm che đi đôi mắt mắt phía đối diện, thấy tay của nàng cầm điểm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492287/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.