Hầu phu nhân sốc lại tinh thần trước lời nói của Phó Yểu, bà ta không phản bác nữ nhi nữa, chỉ lo nói: “A Hành không phải người như vậy.”
Hoàng Hậu thấy bà chỉ biết quan tâm tới Mẫn Hành, trái tim dần trở nên nguội lạnh.
“A Hành không phải, chẳng lẽ A Dục là người như vậy à?” Nàng tức tới mức bật cười: “Từ nhỏ tới lớn, lúc nào ngài cũng thiên vị mỗi A Hành, A Dục chỉ biết đứng nhìn từ xa, ngài chưa từng quay đầu nhìn về phía hắn lấy một lần. Giờ A Dục không còn nữa rồi, ngươi cũng chẳng vì hắn mà rơi lấy một giọt nước mắt, hắn thật sự là nhi tử của ngươi à?”
Hoàng Hậu càng nói càng giận, về sau thì không còn dùng kính ngữ nữa.
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy hả! Không phải ngươi cũng thiên vị A Dục à?” Hầu phu nhân chỉ trích: “Nó là con của ta, ta cũng chưa từng để nó phải thiếu thốn thứ gì, đúng không? Ăn mặc ở đi lại, ta đã thiếu nó cái gì chưa? Mọi thứ của nó đều là ta cho, bây giờ còn muốn trách ngược lại ta đấy à? Sớm biết vậy thì trước đây ta không nên sinh nó ra mới phải.”
Hoàng Hậu nghe bà ta nói thế thì hoàn toàn tuyệt vọng, cơn lạnh lẽo dần chạy dọc sống lưng, tụ lại trái tim nàng, khiến toàn thân nàng như bị đóng băng.
Nàng kìm nén mọi cảm xúc, vẻ mặt đổi thành vị Hoàng Hậu ngày thường: “Nếu đã vậy thì ta không còn gì để nói nữa. Ta mệt rồi, người đâu, tiễn Hầu phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492269/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.