Quản gia cũng biết gì nên nói và không nên nói. Lão gia tới Thủy Huyện vì chuyện gì, trong lòng ông rất rõ, nhưng đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra ngoài.
Nên trước sự dò hỏi của Lê Phùng Niên, ông chỉ nói qua loa: “Chuyện này ta cũng không rõ, chủ tử làm việc không phải là điều mà hạ nhân như chúng ta có thể hỏi.”
Lê Phùng Niên hiểu ý, tạ lỗi: “Là ta đã mạo phạm rồi.”
Biết đề tài này có hỏi nữa cũng không nhận được đáp án, thế nên về sau Lê Phùng Niên cũng không hỏi thêm nữa.
Khoảng tháng mười, toàn ngọn núi bắt đầu nhiễm màu sương trắng xóa, cuối cùng bọn họ cũng tới được Thủy Huyện.
Mặc dù Thủy Huyện gần Dư Hàng, nhưng vì nằm trong núi nên đường không dễ đi lắm, thế nên tòa huyện thành này trông thì có vẻ cũ kỹ. May mà phong cảnh xung quanh không tệ, lại còn có dãy núi Nhạn Quy nổi danh nên cũng xem như là có chút đặc sắc.
Lúc nhóm người Lê Phùng Niên vào thành thì vừa đúng giữa trưa.
Hắn thấy quản gia muốn trực tiếp chuyển đồ tới chỗ tiên sinh thì nói: “Giờ cũng đã đến huyện thành, cũng chẳng tiếc chút thời gian này, không bằng ta ăn chút lót bụng trước rồi lại đi tiếp.”
“Cũng phải.” Tô Lâm Thu ở cạnh tiếp lời: “Suốt dọc đường, nhờ có Thẩm quả gia chu đáo, chứ không chúng ta cũng không thể di chuyển thuận lợi đến vậy. Hôm nay nói gì cũng phải để huynh đệ chúng ta cảm tạ ngài, tin rằng tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492247/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.