Giang chưởng quầy cứ ở cửa tiểu lầu chờ mãi, thấy người tới thì vội chạy lên đón.
Nàng quan sát vị lão giả trước mặt một, chỉ thấy lão tuổi đã cao, bận bộ y phục bằng tơ lụa, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ rắn rỏi, khuôn mặt cùng khí thế khác hẳn người thường, lại còn được Đỗ huyện lệnh cung kính như vậy, chắc chắn thân phận của lão cũng không hề nhỏ.
“Mời Huyện Tôn đại nhân vào trong.” Giang chưởng quầy mỉm cười vẻ nịnh nọt, nhưng cũng không mất sự nhiệt tình: “Trên lầu đã chuẩn bị sẵn phòng riêng, ta sẽ dẫn mọi người lên.”
Đỗ huyện lệnh thấy tiên sinh không có vẻ phản đối thì đáp: “Làm phiền rồi.”
Sau khi vào phòng riêng, Giang chưởng quầy mang rượu và thức ăn đặt lên bàn rồi lập tức rời đi.
Không còn người ngoài, Đỗ huyện lệnh và tiên sinh bắt đầu trò chuyện với nhau, nhanh chóng nói đến chủ đề chính: “Tiên sinh không phải vẫn luôn ẩn cư ở Lục An, tại sao lại đột ngột tới đây?”
Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán được chút ít, nhưng rốt cuộc là vì sao thì ông ta vẫn chưa rõ lắm.
“Duyên Niên gửi thư cho ta, nói rằng các ngươi gặp được quỷ, này có thật không?” Lục An tiên sinh cũng không phải người câu nệ gì, hơn nữa suốt đường tới đây trong lòng ông cũng cứ nhớ mãi chuyện này, giờ chỉ muốn chứng thực mà thôi.
“Chuyện này học trò không dám nói dối.” Tôn Hạc ngồi cạnh lên tiếng: “Không dám giấu diếm tiên sinh, học trò sống nhiều năm trên đời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492233/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.