Dương Anh đã phải trải qua nửa năm sống trong tuyệt vọng nên đã không còn ngây thơ như trước nữa rồi.
Vụ án của hắn ta thay đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng oan khuất cũng được rửa sạch, hắn ta cứ cho rằng đây chỉ là thủ đoạn trên bàn cờ của mấy vị quan trên, còn hắn ta là một quân cờ may mắn được huyện lệnh đại nhân dùng để kéo ngã huyện úy đại nhân.
Chỉ là khi này nghe Triệu Hưng Thái nói, thì có vẻ như không chỉ có thế.
“Trên núi phía sau Phương gia thôn có một tòa đạo quan tên là Thanh Tùng Quan. Quan chủ ở đó hữu cầu tất ứng, chỉ cần người có cầu đưa ra giá cả tương ứng là được. Ba vạn lượng bạc khi trước lấy ra để trả nợ cờ bạc của ngươi là dùng đôi mắt của Giang chưởng quầy đổi.” Triệu Hưng Thái để hắn ta rót cho mình một ly trà, nói xong thì nhấp một ngụm nhỏ.
“Chuyện này ta biết.” Dương Anh nhớ đến nữ tử mặc hắc y thường lui tới tửu lầu lúc nửa đêm: “Ngươi muốn nói với ta, đôi mắt của kế mẫu có thể bình thường trở lại như kia cũng là nhờ vị quan chủ đó đúng không? Và cả chuyện ta ra tù cũng là nhờ có người cầu xin ngài ấy, thậm chí là làm trao đổi với ngài ấy?”
“Đúng thế.”
“Nhưng người bình thường thì sao có khả năng làm vậy được?” Hơn nữa đó chỉ là một quan chủ nhỏ không có tên tuổi.
“Người bình thường đúng là không có năng lực đó, nhưng quan chủ có thể khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492218/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.