“Hắn thật sự rất giỏi, văn chương phong phú mà mạnh mẽ, khiến người nghe thấy cũng nhiệt huyết sôi trào. Sơn trưởng từng nói, trong số các học sinh khoá bọn ta, hắn là người có tương lai sáng lạn nhất. Một người tiền đồ vô lượng như thế, sao ta có thể làm ra việc ngáng chân hắn chứ.”
“Tuy phụ thân ta bị bãi quan, nhưng sau này ông vẫn có thể làm một vị lão gia giàu có. Ta bảo phụ thân đến nói với sơn trưởng là đến nơi khác để cầu học. Sơn trưởng cũng đồng ý, còn tiến cử ta với Nam Ninh thư viện. Ngày rời đi, ta chỉ lặng lẽ xuống núi, nghĩ từ này về sau ta với hắn người Nam kẻ Bắc, không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
“Ai ngờ trên đường tới Nam Ninh, ta bị dính ôn dịch. Ngay khi ta cho rằng mình sẽ phải chết vì bệnh tật, hắn lại đuổi theo ta.” Bạch Quả nhớ lại cảnh tượng trước kia, trong lòng vẫn cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
“Hắn dốc sức chăm sóc cho ta, kéo ta khỏi tay của Diêm Vương. Sau khi ta tỉnh lại, hắn hỏi ta rằng sao lại phải rời đi. Khi đó trong đầu ta hiện lên rất nhiều lý do, nhưng khi đối diện với đôi mắt hắn, ta lại không cách nào nói ra những lời trái với lương tâm được.”
“Ta hỏi hắn sao lại tới tìm ta, hắn đã nói một câu mà tới tận bây giờ ta vẫn không quên được. Hắn nói “Ta tới tìm ngươi là vì ta có cùng lý do khi ngươi quyết định rời khỏi thư viện”. Ta không biết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492207/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.