Sau khi Liễu Phú Vân lên xe rời đi, Kỳ quản gia lập tức lặng lẽ bám theo sau. Nhưng Liễu Phú Vân đã đề phòng trước, cố ý đi vòng đường xa, sau khi cắt đuôi được mới tiếp tục thẳng tới chùa Hộ Quốc.
Phó Thị Lang là đứa con thứ tư của Định Quốc Công. Khác với ba vị ca ca vô dụng trên tuổi, khi còn tuổi niên thiếu ông đã đỗ tiến sĩ, giờ chưa tới bốn mươi mà đã ngồi trên vị trí cao, là người có thể giúp Định Quốc Công phủ giữ vững sự phồn vinh trong mấy chục năm tới.
Có thể nói, tuy bên ngoài thì thấy Định Quốc Công phủ do Định Quốc Công làm chủ, nhưng người nắm giữ quyền lực thật sự lại là Phó Thị Lang.
Vì điều này cho nên khi vị quan chủ kia bảo hắn giao đồ vật cho Phó Thị Lang, Liễu Phú Vân mới tin rằng nàng có chút năng lực.
Đến khi tới được chùa Hộ Quốc thì đã là giữa trưa. Muốn biết Phó Thị Lang ở đâu, chỉ cần hỏi tăng nhân trong chùa là được.
“Công tử, hiện giờ Phó đại nhân đang ngắm hoa sau núi, trụ trì đang tiếp đón.” Tùy tùng sau khi hỏi thăm xong lập tức về bẩm báo.
“Sau núi à?” Liễu Phú Vân dừng bước, nếu bọn họ đang ngắm hoa thì hắn không tới làm phiền nữa: “Vậy thì ngươi cứ để ý bọn họ, nếu Phó đại nhân quay lại thì lập tức báo cho ta biết.”
“Vâng.”
Chùa Hộ Quốc là ngôi chùa đệ nhất kinh thành, hơn nữa bây giờ đang là đầu xuân, khách hành hương tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492109/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.