Như Phùng Niệm đã suy đoán, Bùi Càn bên đó có chút thảm.
Cái thuyền hoa kia cứ trôi nhẹ nhàng trên làn nước một lúc, ban đầu còn mới mẻ, chơi một hồi lâu thì cũng chỉ có như vậy. Mặc dù đang ở trên mặt nước nhưng thật ra bọn họ không thể chạm được nước, với cả trước khi Phùng Niệm đi nghỉ đã dặn dò không được dựa vào lan can, vậy nên sự hứng thú chả còn lại bao nhiêu.
Nhìn Lục Công chúa không còn hứng thú chơi đùa, nô tài trông coi nàng nghĩ ra một cách, nói trong hồ này có rất nhiều cá, sao không câu vài con cá rồi cho các vị chủ tử ở đây nếm thử vị cá tươi?
Thật sự mà nói, ở phương Bắc, bởi vì không có nhiều sông, nên cá bắt được có hơi ít. Mà bắt ít, thì ít người bán hơn, giá tiền cá sống ở bên này đắt hơn so với phương Nam rất nhiều.
Nhưng dù vậy, không hề ảnh hưởng tới hoàng gia.
Đám Hoàng tử Công chúa muốn ăn gì thì ăn đó, ngay cả quả vải chỉ cần hái xuống qua vài ngày sẽ có mùi mà cũng có thể quất roi thúc ngựa để đưa đến kinh thành, huống chi là cá.
Đến trưa thì bọn họ tới nhìn người câu cá, nhất là Lục Lục, là người có mưu ma chước quỷ nhất, nhìn thấy một người câu quá chậm nên tìm thêm mấy người khác tới tranh tài, nói ai câu nhiều cá nhất sẽ được ban thưởng, câu được con lớn nhất cũng được thưởng.
Giằng co hơn một canh giờ, thu hoạch cũng được kha khá.
Con lớn nhất được bảy tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-bay-hoa-thuy/1082710/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.