Chương trước
Chương sau
Quân Đại Tần đánh hạ Thanh Lai vào cuối năm, đầu tháng giêng đổi quốc hiệu, sau đó khao thưởng công thần, cống hiến của Triệu Cơ bùng nổ, sau đó Lưu Bang đã bị nhốt...
Giữa tháng giêng, người khác vui vẻ sung sướng đấy, hắn lại bị cất vào trong hồng bao.
Cuối năm phát hồng bao cũng bình thường, hắn vẫn không bị đưa ra ngoài, nhốt cả ngày mới bị trả về cho Lữ Trĩ, lúc Lữ Trĩ thả người ra, chữ tự kỷ cũng đã viết trên mặt hắn rồi.
Hắn ngây người đến nửa ngày mới khôi phục một chút, Lưu Bang ai oán nhìn thê tử của mình, trong ánh mắt đầy lên án.
Lữ Trĩ bưng đĩa trái cây Lưu Ngao cắt mang tới, mới ăn chưa được vài miếng đã bị hắn nhìn đến không thấy ngon miệng: "Huynh bị điên à?"
"Nàng mới bị điên ấy! Bảo nàng phát trẫm sang để trẫm ra ngoài cũng không làm được."
"Phát rồi, người ta không thu ta có cách nào? Huynh cho rằng ta thích giữ huynh lại hay sao?"
"Vì sao? Trẫm kém hơn Tần hoàng chỗ nào hả?"
...
Lữ Trĩ sờ lương tâm nói, Lưu Bang không có cách nào so với Doanh Chính.
Mặc dù cũng là Hoàng đế khai quốc, hắn lại không biết xấu hổ kiếm hời, vừa có chuyện đã vứt bỏ thê nhi chỉ cần mình có thể sống sót là được, nữ nhân không có cũng không sao.
Với đức hạnh này còn hỏi vì sao người ta ghét bỏ?
Không chê chẳng lẽ còn ca tụng huynh à?
Cứ như vậy, đại nghiệp kiến quốc của Lưu Bang đã chết yểu từ trong bụng mẹ rồi, hắn ta không dám la lối nữa, Lữ Trĩ nắm giữ hồng bao với cách chơi mới rất dọa người.
Ngay lúc Lưu Bang âm thầm oán trách chủ group không công bằng, tin tức bên Thanh Lai quốc diệt vong, Đại Tần quật khởi dần dần truyền ra.
Dân gian truyền bá tương đối chậm, dân chúng kinh thành muốn biết còn cần thời gian, nhưng trong nhà có người làm quan đã nghe nói vào đầu tháng giêng, đây là chuyện đã từng nghị luận ở trên triều đình, từ đầu mọi người muốn khuyên Hoàng Thượng ủng hộ vương thất Thanh Lai, mượn cơ hội vớt một chút lợi ích. Kết quả chưa tới mấy ngày vương thất Thanh Lai đã không còn, đám đại thần lại thảo luận chính quyền mới thành lập này.
Đám đại thần cũng đã bàn bạc, đừng nói là chư vị Hoàng tử.
Coi như đám Bùi Hứa Bùi Diễm đã không còn khả năng kế thừa hoàng vị, cũng bị Bùi Càn sắp xếp bài tập, để mỗi người tự mình trở về ngẫm lại, sau đó đến nói một chút về khả năng sinh ra ảnh hưởng của Tần quốc đối với Lương quốc, cùng với đối đãi bọn họ như thế nào trong tương lai.
Thế này chẳng khác nào sắp xếp bài tập, vì thế Bùi Hứa chịu đựng một đêm, Tần thị có thể không biết hắn thức cả đêm à?
Lúc gặp mặt Tần thị hỏi hắn ta gần đây đang bận chuyện gì?
Bùi Hứa nói trên triều có việc.
"Còn trong tháng giêng, có thể có chuyện gì gấp?"
Lúc đầu hai người không có quá nhiều tiếng nói chung, nhưng nàng ta đã hỏi, đây cũng không phải là chuyện cần đặc biệt bảo mật, Bùi Hứa thuận miệng nói chuyện: "Nàng biết Thanh Lai quốc ở phía nam không?"
"Sản xuất nhiều phỉ thúy, từng tặng mãng xà cho Hoàng Thượng đúng không?"
Bùi Hứa gật đầu: "Không sai."
Mỹ nam tử gật đầu cũng đẹp mắt, dù Tần thị làm chính phi của hắn ta thường xuyên có thể thấy gương mặt này, lúc này vẫn lung lay chao đảo.
May mà nàng ta ổn định hỏi: "Thanh Lai quốc sao vậy?"
"Mất nước rồi."
...
...
Mất nước? ? ?
Tần thị vốn ngồi song song cách hắn ta một cái bàn bát tiên nhỏ, nghe nói như thế mạnh mẽ đứng lên.
"Người nói chính là Thanh Lai quốc à? Làm sao đang êm đẹp có thể diệt vong?"
Bùi Hứa thầm nghĩ kỳ lạ: "Nàng phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Sao hả? Quen biết người Thanh Lai quốc à?"
Tần thị lại ngồi xuống, nàng ta xoay chiếc vòng ngọc đeo trên tay nói: "Thiếp thân thích những thứ như phỉ thúy ngọc thạch nên tương đối bọn họ hiểu rõ, chẳng phải nói Thanh Lai quốc này xem như quốc gia tương đối mạnh ở phía nam, bị ai diệt thế?"
Bùi Hứa suy đoán Thanh Lai quốc diệt vong không thể không liên quan tới phụ hoàng hắn ta.
Tiểu Triệu Tử xuôi nam kéo về nhiều nguyên thạch phỉ thúy như vậy, khi đó mặc dù không có nói rõ, nhưng đoán được hắn đi Thanh Lai. Sau đó Thanh Lai quốc lập tức xảy ra hỗn loạn, triều đình không vẫn không thể giải quyết chuyện này, mới dựng ra quân khởi nghĩa.
Những điều này không cần nói rõ với Tần thị, Bùi Hứa bưng trà nóng lên uống một ngụm nói: "Diệt bọn họ chính là bản thân bọn họ, lúc tại vị không suy tính cho dân chúng, khiến người dân khốn khổ, lúc này bên dưới sống không nổi nữa có thể không phản ông ta à? Cuối năm ngoái phụ hoàng còn nhận được thư cầu cứu của Quốc vương Thanh Lai, còn chưa thương lượng ra vì sao lại vậy, ông ta đã không còn. Hiện giờ quốc hiệu cũng đã sửa lại, quốc gia ở cạnh phía nam chúng ta gọi là Tần quốc... Ngược lại là trùng hợp, trùng với dòng họ nhà mẹ đẻ của nàng."
Bùi Hứa nói xong nở nụ cười.
Tần thị lại không cười nổi, trong lòng nàng ta khổ, quá khổ quá khổ mà.
Ông trời! Chẳng lẽ đưa nàng ta trở lại quá khứ còn sợ nàng ta gian lận à? Vì sao tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi?
Thay đổi sớm nhất vẫn là liên quan tới Hoàng hậu, hiện tại không có quan hệ gì với nàng ta cũng thay đổi? Một quốc gia đang yên đang lành nói không còn là không còn, Tần thị cũng không dám nghĩ sẽ còn xảy ra chuyện gì trong tương lai.
Khiếp sợ nhất là, Bùi Hứa nói cho nàng ta biết, vị hoàng đế Tần quốc kia là một người dám mạo hiểm nói thiên hạ rộng lớn không phân biệt.
Hắn không chỉ phong nữ thân vương, còn xếp đặt nữ tướng nữ quan đã khiến bốn bề chấn động rồi.
Ngay lúc Bùi Hứa và Tần thị rảnh rỗi, một số Đại lão gia ở phía nam Lương quốc đã nghe được tiếng gió đều bắt đầu công kích. Có người đọc sách viết văn mắng, mắng Tần hoàng này hoang đường, nói chắc chắn hắn ta không được lòng dân, sau này sẽ có người tới lật đổ hắn, đảm bảo là một Hoàng đế đoản mệnh.
Mắng hắn còn chưa tính, trở về còn muốn tẩy não cho thê tử nhà mình.
Tuyệt đối không nên tin vào điều đó.
Bình đẳng cái gì?
Nam nhân ra ngoài dốc sức làm việc kiếm tiền trở về nuôi nữ nhân, nữ nhân không làm việc giúp trượng phu dạy con còn muốn làm gì?
Loại chuyện này thật sự đã xảy ra ở vài chỗ, tiếng nói truyền tới từ Tần quốc khiến vài người cảm thấy lo lắng, chỉ sợ địa vị cao cao tại thượng của mình bị dao động, việc bọn họ có thể làm đúng là thông qua công kích mắng chửi để Hoàng đế nhà mình biết, Lương quốc không chào đón điều này, không cần làm theo.
Dù sao cách xa, những tiếng nói này còn chưa có truyền đến trong tai Bùi Càn.
Hiện giờ Bùi Càn vẫn còn đang nghĩ, cuối cùng Đại cữu ca của y muốn làm gì?
Doanh Chính đang làm gì đấy?
Một mặt hắn chỉnh sửa luật Tần theo kế hoạch của mình, bao gồm tiến hành điều chỉnh hành vi của mọi người đối với các ngành các nghề, lại sắp xếp đánh giá kiểm tra tuyển chọn quan chức. Sau đó chính là chỉnh đốn đối với ngành phỉ thúy, người Thanh Lai quốc không biết vì sao bọn họ lại đi đến một bước này, Doanh Chính biết, lúc hắn nói chuyện với Bùi Càn ở trong hoàng cung Lương quốc, đã nghe nói là muội muội ra kỹ năng phái Tiểu Triệu Tử đến làm sập thị trường.
Lúc đó phỉ thúy thượng hạng trên thị trường quả thật là bị mua hết rồi, mới mở ra còn rất tốt, mua hai gốc chỉ tạm thời nhiễu loạn thị trường không đủ để dao động nền móng.
Trong lòng Doanh Chính biết điều này, chỉnh đốn cũng không khó khăn.
Chỉnh đốn ngành nghề, một lát còn không có cách nào thực hiện chấn hưng làm sao bây giờ? Doanh Chính có luật hoàng kim có thể hút tiền, hắn phái người dán cáo thị chiêu mộ, bên hắn xuất tiền mướn người chế tác khắp nơi.
Trước đó bởi vì chiến tranh nên việc buôn bán ngọc thạch và hương liệu ngừng lại, không sao cả, thừa dịp hiện giờ đi sửa đường làm công trình, trả thù lao cho đến khi bọn họ có tiền có thể mua gạo mua lương thực thì sẽ không làm ầm ĩ.
Về phần nguồn cung cấp lương thực cũng không cần lo lắng, cho dù bên này vừa mới trải qua lễ rửa tội của chiến tranh, cũng sẽ có kẻ có gan lớn muốn phát tài tới đây, người bên này thiếu gì bọn họ có thể chuyển cái đó ra bán.
Chỉ cần nhóm đầu tiên tới đây nhìn thấy thực tế bên này đã thái bình, ngành ngọc thạch cũng chỉnh đốn tốt, bây giờ ngọc thạch còn rẻ hơn trước kia.
Như vậy hắn sẽ nói cho bằng hữu làm nghề này để cho người ta vội vàng đến phát tài.
Khứu giác của người làm ăn nhạy bén bao nhiêu chứ?
Thấy người khác đều chạy theo hướng đó, trước đó bởi vì lo lắng tạm dừng nhập hàng tự nhiên sẽ tới. Trong kế hoạch của Doanh Chính, tất cả thuận lợi thì tình huống sẽ dần dần khôi phục trong vòng nửa năm đến một năm, khi đó đường cũng làm xong, thương nhân vận chuyển hàng hóa dễ dàng hơn.
Nếu kế hoạch không thuận lợi, hắn còn có thể chủ động mở ra con đường buôn bán, tìm cách chở đặc sản trong nước ra ngoài, ngẫm lại chắc chắn sẽ có cách, người sống còn có thể bị nước tiểu ngẹn chết à?
Vì cho người ngoài có cảm giác an toàn, luật Tần quy định tại phương diện cướp bóc mưu tài sát hại tính mệnh những thứ này đặc biệt kỹ càng nghiêm ngặt, Doanh Chính mạnh mẽ, người bị hắn ép ở bên dưới, tất cả chỉ có thể vận chuyển theo suy nghĩ của hắn.
Mùa đông mới đánh giặc xong, gió xuân thổi qua, trong nước lập tức khôi phục sức sống, nhìn vui vẻ phồn vinh.
Dân chúng có việc để làm có tiền cầm đã cảm thấy Hoàng đế mới rất tốt.
Cộng thêm lúc trước hắn hứa hẹn tăng địa vị cho nữ nhân, quả thật hắn cũng làm được, hiện giờ nữ quan nữ tướng nữ tước đều có, dù xem toàn thể ít hơn so với nam nhân, nhưng quả thật là có.
Lời nói ra có thể làm được, nói rõ hắn có uy tín, dân chúng mới bằng lòng đi theo hắn xông xáo.
Mặc dù Doanh Chính phong muội muội hắn làm nữ thân vương, nhưng không có vội vàng công bố quan hệ giữa mình và bên kia. Đây là bởi vì thiên hạ mới ổn định, giang sơn ngồi còn chưa tính ổn định. Trước tiên hắn chuẩn bị chấn hưng quốc gia, để các ngành các nghề khôi phục lại như lúc trước, thậm chí trình độ còn cao hơn trước đây, đến lúc đó dân chúng đều khăng khăng một mực với hắn rồi lại để cho mọi người biết Hoàng hậu Lương quốc tài giỏi ở phía bắc, là muội muội của hắn, huynh muội bọn họ đều là thần tiên hạ phàm.
Kế hoạch như thế, nhưng vẫn phải gửi thư thông báo cho muội muội, bản thân Doanh Chính không tiện đi xa, hắn viết một phong thư.
Lại sợ người mang thư lén lút mở ra, hắn chuẩn bị một cái rương sang trọng bằng bạc khảm ngọc, lấy lá thư mình viết xong đặt cố định dưới đáy rương, lại tìm người hàn kín miệng rương, hơn nữa còn khắc hoa ở phía trên.
Hắn tính toán phái sứ thần đến kinh thành Lương quốc, mang theo cái rương này làm lễ vật.
Ở trong tay Bùi Càn mở không ra, nhất định sẽ mời mắt thấu thị đến xem, rồi quyết định làm gì với nó, mắt thấu thị chỉ có muội muội có thể sử dụng, như vậy có thể đảm bảo không bị nhìn trộm.
Hắn nghĩ như vậy cũng làm như vậy.
Lại bởi vì bản thân cái rương cũng rất nặng, người mang nó lên đường cũng không nghĩ tới ở trong đó cũng chỉ có một phong thư, bọn họ thật sự cho rằng bên trong chứa lễ vật, chỉ là bệ hạ muốn kiểm tra Hoàng đế Lương quốc, xem thử y mở ra như thế nào.
Khi sứ đoàn Tần quốc xuất phát, Thái tử đền hết ánh sáng đã qua sinh nhật tròn một tuổi của hắn.
Hắn ra đời vào tháng ba năm ngoái, đến bây giờ, đã có thể vịn tường mà đi, cũng biết cha biết nương. Mặc dù đền hết ánh sáng không phải kiểu như Lục Công chúa, hắn cũng thích ỷ lại mẫu hậu, ngược lại không vì thứ gì khác, chủ yếu mẫu hậu của hắn thơm mẫu hậu mềm mẫu hậu đông ấm hạ mát.
Trước mắt xem ra, đền hết ánh sáng còn chưa biểu hiện quá nhiều khía cạnh của Bùi Càn.
Cũng có thể bởi vì hắn còn nhỏ.
Không thể khinh thường chủ quan được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.