Chương trước
Chương sau
Edit: Jung Ad
Bùi Càn dừng lại, chậm rãi nhíu mày, trên mặt viết hàng chữ sáng loáng ――
Con đang nói chuyện hoang đường gì đó?
"Phụ hoàng người cũng biết, Bảo Âm nàng ấy rất thích đi Trường Hi cung, nhưng mà Quý phi kiêng kỵ nương con, bảo Bảo Âm không có việc gì thì đừng đến."
"Không đến thì không đến, có gì ghê gớm chứ?"
Nhị Hoàng tử sâu kín ai oán nhìn phụ hoàng hắn một cái, Bùi Càn bị hắn nhìn nổi da gà: "Có lời thì nói, đừng có dông dài."
"Phụ hoàng người nói được nhẹ nhàng đơn giản, nếu Quý phi bảo người sau này đừng đến, người làm được không?"
"Đương nhiên trẫm... Chờ chút con nói cái quái gì? Nàng ta là Công chúa hòa thân Hồ quốc phái tới, chuẩn bị gả cho con, quan hệ lấy đại bác bắn cũng không tới Quý phi lấy cái gì so sánh với trẫm? Trường Hi cung trẫm vui vẻ thì đi, không vui vẻ thì không đi, người nào quản được?"
"Nhưng mà Bảo Âm nàng ấy cứ yêu thích Quý phi như vậy..."
"Vậy trẫm phải buộc nàng ta tách ra!"
Ánh mắt Bùi Càn nhìn về phía Nhị Hoàng tử, đừng nhắc tới có bao nhiêu ghét bỏ, giống như hôm nay mới phát hiện hắn ngu xuẩn như thế: "Theo như con nói, Quý phi không cho nàng ta đến không phải đúng lúc à? Người ấy mà ai không thể rời bỏ ai chứ? Nàng ta khó chịu mấy ngày cũng quen thôi, sau này sẽ không nhớ thương Quý phi thật sự kiên định cùng con sống qua ngày chẳng phải hoàn mỹ ư? Lúc này con còn phiền muộn, phiền cái gì chứ? Nếu là trẫm đã cho người nổ pháo rồi!"
"Không đúng như vậy, Bảo Âm nói, nơi này của chúng ta tốt thì tốt, nhưng nàng ấy không được tự nhiên, nếu như ngay cả Quý phi cũng không thể gặp không bằng nàng ấy đi trở về thảo nguyên, nàng ấy không muốn gả cho con."
Phản ứng đầu tiên của Bùi Càn là khốn kiếp!
Trẫm cũng đã hạ chỉ, nàng ta nói không gả thì sẽ không gả?
Ngay sau đó liền ghét bỏ thân nhi tử: "Con nói con xem, là thân nhi tử của trẫm, cũng không học được một chút gì từ trên người trẫm. Nhìn trẫm mà xem, trong cung phi tần nào không đặt trẫm trên đầu quả tim chứ? Bình thường ngàn y trăm thuận với trẫm, hai ngày không vào hậu cung các nàng đứng xếp hàng tới ân cần hỏi han. Đến nơi này của con ngay cả một nữ nhân cũng không giải quyết được, hôn sự đã định mấy tháng ở trong lòng nàng ta con còn không quan trọng bằng Quý phi của trẫm, muốn trẫm nói con thế nào?"
Thật sự Nhị Hoàng tử không nghĩ tới hắn đến mời viện binh cũng có thể bị mắng ngu người.
Bởi vì là phụ hoàng mắng, hắn không thể cãi lại, không những không thể cãi lại, còn phải cúi đầu thừa nhận.
"Phụ hoàng người mắng cũng mắng, bây giờ nên làm gì?"
"Con cũng nói là Mẫn phi có ý kiến, Quý phi mới quyết định như vậy, không đi tìm nương con tìm trẫm làm gì?"
"Con trai đã khuyên nhủ, khuyên không được, con cũng nghĩ nếu như mẫu phi cũng thích Quý phi nương nương thật tốt, bảo đảm giữa bà tức* các nàng một chút vấn đề cũng không có, vì thế nhi tử đã từng nghĩ cách tác hợp, nhưng không thành công."
*mẹ chồng nàng dâu.
Bùi Càn nghe lời này, cảm thấy Mẫn phi trừ nói xấu cũng không thể làm gì, mặt khác không có tật xấu. Giữa các phi tần hậu cung phần lớn là đối đầu, đây là từ quan hệ ích lợi tạo thành, không có nguyên nhân đặc biệt khác các nàng có thể gần gũi thân mật mới là lạ, muốn Mẫn phi thích Quý phi... Ngày nào đó bắt chó đi cày bắt mèo ăn phân mới có thể.
Nhị Hoàng tử nói hắn cảm thấy chỉ cần Hoàng Thượng hạ lệnh, chuyện này không phải đã giải quyết?
Là Hoàng Thượng bảo Quý phi tiếp tục chiêu đãi Bảo Âm, Quý phi không thể kháng chỉ, bên phía mẫu phi hắn ta cũng không dám gây sự.
"Lời nói thì không sai, trẫm dựa vào đâu chứ? Nữ nhân của con không nhớ thương con, mỗi ngày nhớ thương Quý phi của trẫm làm gì?"
"Nàng ấy là Công chúa Hồ quốc mà, lúc mới đến người khác nhìn nàng ấy giống như nhìn vật quý hiếm, chỉ có duy nhất Quý phi đối với nàng ấy vô cùng tốt, rất quan tâm nàng ấy. Bảo Âm thích nhảy múa, Quý phi ca múa là đệ nhất thiên hạ. Bảo Âm từng nói, mặc dù nàng ấy ở trên thảo nguyên có người hầu có thị nữ, thật ra bằng hữu không nhiều, bởi vì nàng ấy là nữ nhi Hồ vương thương yêu nhất là viên ngọc quý của thảo nguyên, thân phận nàng ấy cao quý, những cô nương khác ở chung với nàng ấy cũng có rất nhiều kiêng kỵ. Quý phi nương nương không như vậy, nàng ấy ở cùng một chỗ với Quý phi nương nương thì không bị ràng buộc, thường xuyên cùng con khen ngợi nương nương dịu dàng xinh đẹp là nữ nhân tốt nhất trong thiên hạ."
Lời này, Bùi Càn nghe bùi ngùi không thôi.
Đã từng một lần y cũng cảm thấy Quý phi là nữ nhân dịu dàng nhất, thiện lương nhất không dính khói lửa trần gian nhất thiên hạ, sau đó đã trải qua sự kiện con cọp cái.
Quý phi ấy hả, bình thường thật sự là không hay so đo, hung dữ lên cũng không vừa.
Hiểu rõ giữa Công chúa Hồ quốc và Quý phi không phải là bách hợp, Bùi Càn yên tâm, điều kiện tiên quyết là hạnh phúc của mình không chịu uy hiếp, y đồng ý giúp nhi tử giải quyết vấn đề khó khăn lần này.
Bảo y hạ chỉ cho Quý phi, trực tiếp ra mệnh lệnh, trong lòng Bùi Càn có một chút tội lỗi. Y theo bản năng chọn quả hồng mềm Mẫn phi này, nói cho Mẫn phi Công chúa Hồ quốc bằng lòng gả tới chủ yếu vì nàng ta là người cuồng nhảy múa, bảo Mẫn phi cần phải ủng hộ nàng ta ở phương diện này, khiến người ở trong kinh yên ổn chờ đợi, nàng ta ổn định, tự nhiên sẽ vì hai nước khơi thông cung cấp trao đổi dễ dàng, dân chúng cũng có thể được lợi từ trong đó.
Mẫn phi nghe không hiểu, hỏi: "Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn nói gì?"
Khó trách lão Nhị ngu xuẩn như vậy, nhất định là hắn giống Mẫn phi!
"Không phải muốn trẫm nói rõ ràng như vậy, chuyện Bảo Âm Công chúa học nhảy múa với Quý phi ở Trường Hi, nàng cần ủng hộ nhiều hơn."
"Thần thiếp chưa từng ngăn cản, hơn nữa thần thiếp tính là gì chứ? Ngăn được nàng ta?"
"Nàng không có ngăn cản, nàng ra vẻ mất hứng, Quý phi nhìn sẽ buồn bực? Nàng mất hứng như vậy nàng ấy sẽ còn giữ lại Bảo Âm Công chúa? Hiện tại nàng ấy muốn đưa người về cho nàng, Công chúa mất hứng, ý của trẫm là bảo nàng đi Trường Hi cung tìm Quý phi giải thích một chút, nói rằng nàng thật vui mừng Bảo Âm Công chúa ở cùng Quý phi rất tốt, nàng ta dùng gì cũng không cần kiêng kỵ, trước đây như thế nào sau này như thế ấy là được."
"Lời này thần thiếp nói không nên lời."
"Nàng nói không nên lời, Bảo Âm Công chúa liền tính nhất phách lưỡng tán* với nhi tử của nàng."
*một phát chặt đứt, dứt khoát chia tay, tách ra.
"Tán thì tán, thiên hạ còn thiếu nữ nhân tốt?"
"Đồng thời sắp xếp bố trí của trẫm cũng sẽ bị xáo trộn, thậm chí quan hệ hai nước trực tiếp bế tắc, Mẫn phi nàng gánh nổi chứ? Chuyện này nàng không ra mặt cũng được, nhưng nếu mọi chuyện thất bại, Hồ vương vì hả giận cho nữ nhi lựa chọn xuất binh với chúng ta, trẫm lập tức để huynh đệ con cháu cả nhà nàng ra tiền tuyến."
Mẫn phi bật khóc, nàng ta cảm thấy Hoàng Thượng quá đáng.
Bùi Càn không cảm thấy tí nào, thậm chí cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Vốn dĩ đang êm đẹp tại sao Quý phi đột nhiên không tiếp đãi Công chúa thảo nguyên? Không phải là hai ngày trước nàng nói xấu nàng ấy, kết quả vỡ lở ra khiến nàng ấy biết được à?
Người ta nói oan có đầu nợ có chủ.
Người nào gây chuyện tìm người đó giải quyết thì có gì sai?
"Trẫm cho nàng hai ngày giải quyết chuyện này, cũng nhớ kỹ lần dạy dỗ này, về sau ở chung với những phi tần khác thật tốt, nhất là phải nghe theo sắp xếp của Quý phi."
Mẫn phi đã hận không thể đâm tiểu nhân cho Phùng Niệm, hai ngày trước nàng ta quả thật tính nói xấu trước ngự tiền, nhưng mà thất bại, còn bị Hoàng Thượng răn dạy, đã như vậy Quý phi còn muốn đuổi giết.
Phi tần là đối đầu, nàng ta mắng thì mắng ngược lại không có gì không nghĩ ra.
Thật sự không nghĩ ra là rốt cuộc Công chúa xui xẻo đến từ thảo nguyên đó trúng tà gì? Còn có Diễm Nhi, làm sao hắn thấy nữ nhân này tốt, khăng khăng một mực muốn lấy nàng ta?
Mà nữ nhân này, vừa không hiểu quy củ vừa không tôn trọng trưởng bối, Diễm Nhi còn nói nàng ta ngay thẳng đáng yêu, Mẫn phi cũng hoài nghi có phải đời trước mình thiếu nợ nàng ta, mới phải chịu đựng loại tức phụ này.
Nàng ta ghét bỏ chết rồi, cũng vô dụng thôi, những lời đó của Hoàng Thượng còn đang vang vọng bên tai nàng ta ――
Làm hỏng chuyện, Hồ vương đánh tới hả giận cho nữ nhi, bảo huynh đệ con cháu cả nhà nàng ra tiền tuyến.
Chuyện vì nữ nhi xuất binh này, có lẽ không có khả năng, nhưng nàng ta không đánh cược được. Mẫn phi mắng Phùng Niệm và Bảo Âm một lượt, lúc này mới đi Trường Hi cung cầu kiến Quý phi.
...
Thành thật mà nói, lúc nói những lời đó cùng Bảo Âm, là Phùng Niệm nghiêm túc suy tính vì nàng ta, cảm thấy quan hệ căng thẳng của Trường Hi cung và Nhu Phúc cung, cho dù cả hai phía cùng đi chưa hẳn là chuyện tốt, nếu Mẫn phi đã bày tỏ bất mãn, nàng ta lại đính hôn cùng Nhị Hoàng tử, thì nên ở chung với Mẫn phi thật tốt, ấn tượng của Mẫn phi đối với nàng ta tốt một chút, cuộc sống nàng ta có thể sẽ tốt hơn.
Bảo Âm là Công chúa hòa thân không sai, Mẫn phi xác thật không thể làm gì nàng ta. Nhưng mà làm mẫu phi Nhị Hoàng tử, thật sự muốn cưỡng ép nàng ta thì có rất nhiều cách.
Phùng Niệm rất ít vì người khác suy nghĩ, hiếm khi phát ra ý tốt, thiếu chút nữa chọc Bảo Âm khóc không nói, hù chết Nhị Hoàng tử, vì chuyện này Nhị Hoàng tử đến trước ngự tiền cầu cứu, cẩu Hoàng đế vừa xuất mã suýt nữa khiến Mẫn phi giận điên lên, Mẫn phi bị buộc bất đắc dĩ đành phải ra mặt giải quyết hậu quả.
Ngày hôm trước Bùi Càn đi tìm nàng ta, sáng ngày hôm sau nàng ta đến, tới đây trước tiên thỉnh an, lập tức nói đến chuyện Bảo Âm.
"Sau khi đứa bé kia nghe người nói như vậy, vô cùng tủi thân, thần thiếp nhìn thấy thật sự đau lòng, lúc này mới vội vàng tới Trường Hi cung cầu kiến người. Nương nương vừa mắt và bằng lòng gặp nàng ta, là may mắn của nàng ta, thần thiếp không những không để ý, còn vui mừng nhìn nàng ta và nương nương ở chung rất tốt, xin nương nương hãy thu hồi quyết định kia."
Tây Thi: "Đây thật sự là Mẫn phi? Không phải là người khác giả mạo? Nàng ta trúng tà gì à?"
Trần Viên Viên: "Có phải là Bảo Âm trở về ầm ĩ hay không?"
Hạ Cơ: "Nàng ta ầm ĩ lật trời cũng vô dụng, Mẫn phi có thể đau lòng nàng ta sao? Thiếp cho rằng là Nhị Hoàng tử ra tay."
Lữ Trĩ: "Nếu như nhi tử của ta vì nữ nhân ầm ĩ với ta, ta sẽ không uất ức bản thân, nhất định sẽ trừng trị nó!"
Ðát Kỷ: "Muội nói cắt là cắt à, thiên hạ vẫn có từ mẫu, nếu không làm sao có chuyện mượn một ngàn trả về một ngàn hai? Có đúng hay không? @ Vương Chính Quân"
Vương Chính Quân: "..."
Phan Ngọc Nhi: "Giác ngộ của Mẫn phi so với Vương Hoàng hậu vẫn còn thiếu một chút."
Đông Ca: "Lời này nghe có vẻ đã hết sức, giống như là không thể không đến."
...
Các vị mỹ nữ còn đang buồn bực, vì thỏa mãn lòng tò mò của các nàng, Phùng Niệm nói: "Bản cung cho rằng muội nên khen vì ta làm thế, không nghĩ tới người thứ nhất tới khuyên là muội, chuyện này ta không nghĩ ra." "Chuyện này có gì không nghĩ ra? Thần thiếp đau lòng tức phụ tương lai mà thôi."
"... Lúc này Hoàng Thượng cũng không ở đây, chúng ta ai cũng đừng diễn, muội giải thích nghi ngờ của bản cung, nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta sẽ như ý muội thu hồi lời kia, xong chuyện muội có thể đi lập tức."
Mẫn phi kìm nén nửa ngày, mới nói: "Là vì duy trì quan hệ hai nước. Bảo Âm Công chúa nói không cho nàng ta học nhảy múa cùng người nàng ta sẽ không gả, sẽ trở về thảo nguyên ngay."
"Lời nói cáu kỉnh một chút mà thôi, bản cung cũng biết tình cảm nàng ta và Nhị Hoàng tử rất tốt."
"Nhưng mà Hoàng Thượng tin." Mẫn phi kìm nén hỏng rồi, còn phải kiên trì nói: "Thần thiếp vì triều đình bằng lòng làm tất cả, cũng xin nương nương lấy đại cục làm trọng, Bảo Âm Công chúa thích tới đây, người khoan dung một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.