Edit: Jung Ad Mùa thu năm ngoái Phúc tần nhận sủng nên mang thai, hiện tại là đầu mùa hè năm sau, bụng nàng ta đã rất lớn. Bởi vì vết xe đổ của Tạ Chiêu nghi, hiện tại nàng ta rất ít đi ra ngoài, Thái y nói rằng nên vận động một chút để kinh mạch hoạt động tốt hơn, Phúc tần nghe được, nàng ta để hai cung nữ đỡ hai bên trái phải, di chuyển ở Thừa Lộ cung, nếu như không có chuyện cần thiết tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa cung. Nhưng bây giờ không có cách nào, nhi tử mình nói lời bất kính đối với Hi Quý phi. Hi Quý phi là ai? Là bảo bối trong lòng bàn tay của Hoàng Thượng, ai cũng không được đụng vào.
Theo như Phúc tần biết Hi Quý phi rất hay mang thù, cảnh ngộ nàng ở Phùng gia như thế nào cũng không phải là bí mật, thân mẫu chết sớm khiến kế mẫu gây khó dễ thật sự đáng thương. Nhưng từ trước đến nay cũng không thiếu những nữ nhân giống như vậy, trong cung có không ít phi tần có thân thế càng cay đắng, trừ Hi Quý phi không ai đối xử với nhà mẹ đẻ như vậy. Cho dù những người khác cũng sẽ tìm cách khiến mình hả giận, nhưng sẽ không trơ mắt nhìn nhà mẹ đẻ sụp đổ mất. Vừa nhìn rất nhiều chuyện không liên quan đến Hi Quý phi, nhưng chỉ cần ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu như một chút liên quan cũng không có, tại sao đúng dịp như vậy những người lúc trước có lỗi với nàng ta gặp chuyện không may? Chân trước chân sau Khang Vương phủ và Phùng gia bị biếm thành thứ dân, nếu như nói là trùng hợp thì cũng không thể nào nói nổi.
Người ấy à, sợ nhất là tự mình hù dọa mình, sau khi Phúc tần suy nghĩ, cũng không ngồi yên được nữa. Nàng ta cố kiềm chế cơn khó chịu đứng lên đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Đông Nhi ngươi đến trang điểm cho ta." "Nương nương không ở trong phòng nghỉ ngơi, muốn đi đâu nào vậy ạ?" "Hành Nhi gây ra chuyện như vậy, ta không đi nhận lỗi với Quý phi, mẫu tử chúng ta có thể an bình sao?" Phúc tần đã nói như vậy, hầu hạ trước mặt nàng ta không thể vội vàng? Người rửa mặt thì rửa mặt, chải đầu thì chải đầu, Phương ma ma theo nàng ta từ lúc bắt đầu vào cung cũng cầm y phục để thay―― "Người ta nói rằng Hi Quý phi là người lương thiện, không gây chuyện cũng không độc quyền, nếu như là lão nô nói, tìm trong cung cũng không có ai chỉnh người tốt hơn so với Quý phi nương nương. Trước đó khuyến khích Hoàng Thượng đổi Tĩnh tần thành Náo tần, lúc này nàng ta đi thỉnh công không phải gác người nướng trên đống lửa sao? Thủ đoạn này cao hơn so với những nương nương khác rất nhiều." Ma ma cảm thấy đây là cảnh giới hại người cao nhất, vừa nhìn thì rất thiện tâm, nhưng hết lần này tới lần khác có thể khiến người bị chỉnh không ngừng kêu khổ, ngươi chịu đau khổ, không những không thể nói xấu nàng, mà còn phải chạy tới tạ ơn. Phúc tần không nhận ra ý trong lời nói đó, trong lòng nàng ta đã nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ đến khi các cung nữ chuẩn bị gần xong. Một đoàn người từ Thừa Lộ cung đi tới Trường Hi cung, vừa vào cửa, Phúc tần giả vờ ra vẻ quỳ lạy.
Vừa rồi Phùng Niệm buồn ngủ một lát phải tỉnh lại, cả người còn không tỉnh táo lắm, đã nhìn thấy nàng ta nâng cao cái bụng lớn làm loại động tác nguy hiểm này. "Qua một thời gian ngắn đã sắp sinh còn giày vò cái gì? Có chuyện gì muội ngồi xuống nói đi." "Thần thiếp áy náy, thần thiếp không dám ngồi." Nghe nói nàng ta tới Phùng Niệm đã đoán được lý do, nhưng không chủ động mở miệng, nghe được câu này, còn nhíu mày. Phúc tần nói: "Vừa mới biết được Ngũ Hoàng tử mạo phạm người, có một số người, cố gắng truyền đến Hoàng tử sở không ít lời, nảy sinh hiểu lầm đối với nương nương, nên mới gây ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cũng do thần thiếp đang mang thai không quản hắn, kính xin nương nương tha thứ." "Muội vì chuyện này mà đến? Chuyện này nhỏ nói thành to, bổn cung người lớn như thế còn có thể gây khó dễ với một đứa bé sao?" Lúc này Phúc tần hơi lộ ra ý cười, nàng ta nịnh nọt nói: "Nương nương thiện tâm, điều này trong cung ai cũng biết." Phùng Niệm đưa tay thăm dò chén trà, sờ vào cảm thấy nhiệt độ ấm áp, nàng bưng lên uống một ngụm, lại nói: "Ta cũng nhắc nhở muội một tiếng, tuy rằng ta không so đo, nhưng trong cung người hay so đo không thiếu, lần sau hắn xúc phạm đến những nương nương khác có thể sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Muội đã sinh Ngũ Hoàng tử, cũng nên để ý nhiều hơn. Lúc nhỏ đứa bé xúc động một chút thì không có gì, gây họa cũng không ai nghiêm túc so đo, thêm vài năm nữa nếu như còn như vậy, thì không nói được rồi." "Vâng, thần thiếp hiểu rõ, đa tạ nương nương dạy bảo." "Được rồi, bổn cung có chuyện khác, muội trở về Thừa Lộ cung nghỉ ngơi đi. Bụng đã lớn như vậy không có việc gì đừng chạy ra bên ngoài, chăm sóc tốt, tranh thủ thêm một Hoàng tử sẽ thăng thành phi." Phương ma ma và Đông Nhi mỗi người một bên đỡ Phúc tần cẩn thận rời khỏi Trường Hi cung. Đúng lúc trùng hợp, khi bọn họ ra ngoài gặp được Bảo Âm sang đây. Bảo Âm quan sát trên dưới nàng ta, hỏi người hầu Trường Hi cung: "Người này là ai?" "Thưa Công chúa, đó là Phúc tần nương nương chủ nhân Thừa Lộ cung." Bảo Âm hơi tò mò, nhưng không tính mạnh, đã biết là ai thì không hỏi nữa, nàng ta tiếp tục đi vào trong, đến trước cửa thấy Phùng Niệm khuôn mặt lập tức tràn đầy tươi cười: "Mẫu phi ta tới làm phiền ngài." Phùng Niệm suýt nữa bị sặc bởi nước trà. Mẫu mẫu mẫu, mẫu phi? Nàng tỉnh táo lại không hài lòng nói: "Khi nào thì bổn cung đã thành mẫu phi của ngươi rồi?" Số lần Bảo Âm đến Trường Hi cung không ít, đã sớm quen thuộc nơi này, không cần người dẫn bản thân tự mình tìm chỗ ngồi xuống, nàng bảo Thụy Châu lấy chén trà, rồi nói: "Hoàng Thượng đã hạ chỉ, quyết định hôn sự cho ta và Bùi Diễm, bên phía thảo nguyên đã chuẩn bị cho ta gả đi, chờ gả tới ta là con dâu Hoàng Thượng, người là phi tử Hoàng Thượng thì không phải là mẫu phi của ta sao?" Lữ Trĩ: ". . ." Đông Ca: ". . ." Dương Ngọc Hoàn: ". . ." Ðát Kỷ: "@ Đông Ca, có phải ngốc nghếch là đặc sản trên thảo nguyên của các muội hay không?" Tây Thi: "Đây không phải là nhận bà bà* lung tung sao? Mẫn phi nói thầm trong lòng ngươi coi ta đã chết à?" *mẹ chồng Hạ Cơ: "Vẫn là đừng để Mẫn phi nghe thấy, vốn dĩ người ta đã không muốn tức phụ này, nghe nói như thế không tức điên lên sao?" Triệu Phi Yến: "Giận nhất là gì? Nếu là Hoàng tử phi bình thường, thì phải nhìn sắc mặt thân mẫu Hoàng tử sống qua ngày, Bảo Âm là Công chúa hòa thân đến từ thảo nguyên, khi dễ nàng ta chính là không nể mặt Hồ vương. Trừ chủ group chúng ta, ai làm bà bà của nàng ta cũng phải kìm nén." Phùng Niệm: "Ta chỉ là một thiếu nữ hoa quý, tại sao đã bị đưa lên thế hệ bà bà rồi?" Phan Ngọc Nhi: "Cũng đã xuất giá rồi, thiếu phụ hoa quý còn tạm được." Phùng Niệm bị nàng nói một câu thiếu phụ hoa quý nghẹn không phải nhẹ, nhớ lại các tỷ tỷ trong group ngắn thì vào group mấy tháng, lâu thì hơn một năm, tất cả đều là miệng pháo tự mình trải qua trăm trận đánh. So sánh cùng bọn họ làm gì chứ, nàng đóng cửa sổ group chat, sau đó nói đạo lý với Bảo Âm, tóm lại một câu: Không thể gọi mẫu phi. Đoạn đối thoại này chọc cười đám Trần ma ma, Trần ma ma nói: "Bởi vì nương nương chúng ta được sủng ái, vốn dĩ bị rất nhiều người chú ý, mọi chuyện không để ý tới còn có người tìm cớ đi tố cáo, Công chúa xưng hô như vậy để người khác nghe được, Mẫn phi nương nương lại đến trước ngự tiền khóc đấy." "Vậy ta vẫn gọi nương nương được rồi, chẳng qua trong lòng tôn kính coi người là mẫu phi." Phùng Niệm thật sự muốn quỳ xuống cho nàng ta. Từ đầu đến chân nơi nào ta có vầng sáng tình thương của mẹ? Ta có tài đức gì? Không thể tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại Phùng Niệm hỏi nàng ta: "Ngươi có đi Nhu Phúc cung hay không? Ở chung với Mẫn phi tốt chứ?" Nhắc đến chuyện này, Bảo Âm liền mất hứng. Hỏi nàng ta vì sao có vẻ mặt như thế này? Nàng ta nói: "Bùi Diễm bảo ta đừng chỉ đi Trường Hi cung, cũng nên đi Nhu Phúc cung thăm mẫu phi hắn, ta đã đi. Ta cảm thấy ta không thể hòa hợp khi ở cùng Mẫn phi nương nương, bà ta không thích ta, rõ ràng nhìn thấy ta không muốn cười vẫn cứng rắn nở nụ cười, cười khó coi chết đi được." "Là bởi vì chưa quen thuộc lẫn nhau nên hơi lúng túng khi ở chung? Có lẽ sau này sẽ tốt hơn." "Không phải, chắc chắn không phải, người đừng chỉ thấy thế, người khác thật sự thích ta hay không ta vẫn biết rõ ràng. Mẫn phi nương nương, bà ta không nhìn thấy điểm tốt trên người ta, chỉ nói về sau gả tới phải thế nào như thế nào, từ bây giờ bắt đầu bảo ta học quy củ bên này của Lương Quốc, đừng khiến Bùi Diễm mất mặt. . . Bùi Diễm không sai, nhưng thân mẫu của hắn thật sự đáng ghét, nếu không phải phụ vương ta đã đồng ý, hôn sự định ra không thể sửa đổi, ta cũng không muốn gả. Cũng may ca ca nói bà ta không thích không có gì quan trọng, dù sao bà ta không thể bắt ta phải như thế nào, sau khi thành thân ta và Bùi Diễm ở ngoài cung, cũng không thường gặp mặt bà ta." Loại chuyện thế này, Phùng Niệm cũng không thể thuận theo nàng ta, vậy không phải là làm chuyện xấu? Nàng suy nghĩ, nói: "Vốn dĩ Mẫn phi là có tức phụ mình muốn, mới có thể hơi có thái độ đối với ngươi, chờ ngươi gả tới đây tình cảm của ngươi và Bùi Diễm tốt, nàng ta làm nương từ từ sẽ nghĩ thông suốt." Bảo Âm mặc kệ Mẫn phi có nghĩ thông hay không, dù sao nàng ta đã nghĩ thông suốt. Nàng ta đắc ý nói: "Ta đã tính toán tốt rồi, sau khi thành thân ta và Bùi Diễm mỗi người đi một phe, hắn đi thỉnh an mẫu phi hắn, ta đến thăm người." Phùng Niệm: ". . . Ngươi cũng phải đi cùng." Bảo Âm: "Trong lòng ta hiểu rõ, chúng ta không nói chuyện này, chúng ta nói chuyện vui vẻ một chút." Bảo Âm nói với Phùng Niệm rất nhiều chuyện linh tinh, nhớ tới trước khi nàng ta tiến cung ca ca dặn đi dặn lại nhất định phải ở trước mặt Quý phi nói về mình. Bảo Âm đồng ý với hắn ta, lúc này liền nói hai câu, nàng nói lúc đầu Ô Lực Cát chỉ là đưa Phùng Nguyên trở lại kinh thành, sau này bởi vì hòa thân có nhiều chuyện nên ở lại một đoạn thời gian, bây giờ chuyện hoàn thành hắn ta chuẩn bị trở về thảo nguyên, lần sau tới đây đoán chừng là đưa đồ cưới. "Hoàng tử Ô Lực Cát thật sự ở lại thời gian rất dài, chuyện hắn ta quản lý không ít, cũng nên trở về." Từ lúc muội muội tiến cung Ô Lực Cát đáng thương liền ngóng trông, nghĩ rằng mình đã dặn dò như vậy, dù sao muội muội cũng nên nói tốt vì hắn ta. Hắn ta đợi gần nửa ngày, vẻ mặt Bảo Âm tràn đầy vui mừng trở về. Hỏi nàng ta chưa quên chuyện mình dặn chứ? "Nhị ca đã nhờ vả như vậy, muội muội làm sao có thể quên?" "Muội nói như thế nào?" "Ta nói với Quý Phi nương nương, nói rằng ca làm xong chuyện của ta nên chuẩn bị trở về thảo nguyên. Quý Phi nương nương nói, thật sự ca ra ngoài quá lâu, cần phải trở về." . . . ??? Nếu người này không phải thân muội muội, có thể Ô Lực Cát đã một chân đá người ra ba dặm: "Ta bảo muội nhắc tới ta chứ đâu bảo muội nói chuyện của bản thân? Muội nên nói với nàng rằng ta không chỉ là đệ nhất dũng sĩ trên thảo nguyên hơn nữa lòng dạ thiện lương đối với cơ thiếp là tốt nhất, ta mới có ba nữ nhân, so với Hoàng đế Lương Quốc hậu cung phi tần hơn hai mươi người mạnh hơn rất nhiều!" "Vô duyên vô cớ ta khen ca như thế hợp lý sao? Ca không phải là ta nói ca, ca cưỡi ngựa bắn tên là lợi hại, tại sao theo đuổi nữ nhân đầu óc lại chậm chạp? Ca ở kinh thành thời gian dài như vậy? Còn đưa một ngàn năm trăm con ngựa ra ngoài, người ta ngay cả tên của ca cũng không nhớ rõ, nhắc tới cũng chỉ gọi là Nhị Hoàng tử." "Người ở trong cung, ta cũng không thể gặp." "Vậy ca không thể nghĩ cách à? Ca tìm Hoàng đế Lương Quốc so cưỡi ngựa bắn cung với hắn, nếu không thì đi săn bắn, Hoàng đế sủng ái Quý phi nương nương như vậy không mang theo nàng ta sao? Chỉ cần nàng đi thì cơ hội biểu hiện của ca không phải đã tới rồi sao?" Ô Lực Cát nghe xong: Có lý nha. "Ta sẽ đi nói." Bảo Âm lôi kéo người trở lại: "Còn nói cái gì? Phụ vương đã thúc giục, ca cần phải trở về. Nhị ca yên tâm, người trong lòng ca muội muội ta sẽ chăm sóc cho ca, sau này có cơ hội ta lại nói với nàng về chuyện ở thảo nguyên cũng sẽ nhắc tới ca."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]