Tên thái giám nói Hi tần nương nương không thoải mái, coi như có chuyện huyên náo xôn xao của Phùng gia thì Hoàng Thượng cũng không biểu thị chán ghét Hi tần, Thái y viện dám lạnh nhạt ư? Đương nhiên không dám. Bọn họ chỉ hỏi triệu chứng đại khái, phái người đối chứng. Mới đi Trường Hi cung một người, không bao lâu, Chiêu Dương cung lại có người đến nói Tô phi nương nương bảo truyền một Thái y đến. Hơ! Hôm nay thật sự quá kì lạ! Bình thường năm ba ngày thì không sao, vừa xảy ra chuyện thì sắp xếp kêu tới. Còn nói Tô phi, sủng ái kém xa lúc trước, nhưng vẫn ở trên phi vị, còn có phụ thân là Hữu tướng, Thái y viện dám đắc tội nàng ta sao? Bảo phái người cũng chỉ có thể phái thôi. Thái y vui vẻ mà đến bắt mạch rồi châm cứu, kê cho một ít thuốc, nói trên người nương nương không có tâm bệnh, chỉ là cấp hỏa công tâm*, tích tụ lâu nhưng không đáng ngại. Trước khi đi hắn lưu lại lời nói: "Ta không biết nương nương sao lại thế này, không quan tâm vì sao, mọi người khuyên nhiều hơn, vui nhất thời giận nhất thời không tốt với thân thể, lúc đầu không có tâm bệnh thêm mấy lần cũng có thể sinh ra sai lầm." *nóng giận trong lòng. Người hầu trong cung, lời này chưa từng nghe qua mười cũng nghe qua tám lần, nói khuyên nhiều hơn, nghĩ thông suốt các kiểu, vui vẻ mới sống thọ... Nhưng chuyện hôm nay, đổi thành bất kỳ ai cũng không tiếp nhận được. Tô phi nương nương cảm thấy trước đây quá bình thường, câu kia của Hoàng Thượng thực sự quá tổn thương. Đều biết nương nương quan tâm nhất là gì, không có gì hơn ba loại ―― thân phận, sủng ái, dòng dõi. Dòng dõi thì không nói rồi, nhiều năm như vậy cũng không có. Nàng ta gần đây lại bị Hi tần chiếm sủng, còn từ Quý phi xuống làm Tô phi, hiện tại Hoàng Thượng vì Hi tần đặc biệt chạy tới Chiêu Dương cung chỉ mũi quở trách nàng ta, nói nàng ta đừng nằm mơ nữa, nàng không xứng làm Hậu. Nương nương nghe nói như thế nước mắt chảy xuống, Hoàng Thượng trực tiếp mở ra con mắt khác, vốn không thèm nhìn. Quẳng ra lời nói bảo nàng ta suy nghĩ rõ ràng, đừng làm những chuyện như thế nữa, liền xoay người đi. Chân trước y vừa đi, chân sau nương nương đã ngã xuống. Lúc người bất tỉnh họ rất sợ, Thái y đến chân cứu nói không đáng ngại chỉ là trong lòng nàng ta nặng trịch, nghĩ cũng biết từ hôm nay trở đi Chiêu Dương cung phải biết kiềm chế, lúc này nương nương đã tỉnh, còn nằm sấp khóc một trận. Người hầu trước mặt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, qua một hồi lâu mới có người đi lên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhất định là nghe Hi tần xúi rồi, Hoàng Thượng nổi nóng quở trách người thì lời trong lúc nóng giận không thể tính?" Lời này có thể an ủi nàng ta mới là lạ. Tô phi thuận tay cầm gối ném đi: "Cút! Đều cút cho ta!" "Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân! Hoàng Thượng, người thà rằng nghe tiện nhân xúi giục cũng không nghe thần thiếp giải thích, thần thiếp gả cho người mười mấy năm, lại kém nàng ta mới vài tháng sao? ? ?" Người bị đánh ra ngoài, Tô phi cũng không yên tĩnh. Không chịu nổi đả kích quá lớn, Tô phi tự lẩm bấm rất nhiều, đáng tiếc Hoàng Thượng sớm đã đi. Y lại đi thăm Phùng Niệm một lần, thấy người ngủ hô hấp bình ổn, sắc mặt cũng không trắng bệch như trước, trong lòng mới thở phào. Nghĩ đến mình còn chuyện chưa làm xong, y chuẩn bị trở về Ngự Thư Phòng, đi đến trong nội viện lại dặn dò đám Trần ma ma: "Sau này có người nói những lời không xuôi tai thì trực tiếp đuổi đi, đừng quan tâm nàng là ai, không phục tìm trẫm tới." * Tin tức linh hoạt đều biết, Tô phi và Hi tần lại xé một trận. Nghe nói là Tô phi thấy Phùng gia đổ, chủ động nổi lên muốn thanh toán nợ cũ cùng Hi tần, bị Hi tần dội lại một quân. Chẳng ai ngờ rằng Phùng Khánh Dư phạm sai lớn như vậy mà trong lòng Hoàng Thượng vẫn không có chút khúc mắc nào, thủy chung như một với Hi tần, cũng bởi vì Hi tần bị ấm ức mà quở trách Tô phi thành như thế. Mặc dù không giảm phân vị, nhưng lời kia đã từ trong cung truyền ra, đều biết chính miệng Hoàng Thượng nói Tô phi không có đức hạnh lại hay hơn thua không xứng làm Hậu. Không xứng làm Hậu. Bốn chữ này rõ ràng cản trở con đường của Tô phi, mẫu nghi thiên hạ trở thành mộng tưởng, chỉ có thể nằm mơ mới nghĩ đến. Sau khi Phùng Khánh Dư rơi đài, thật ra không chỉ một hai người muốn Hi tần chịu đau khổ, còn chưa kịp thì Tô phi đuổi đến trước. Kết quả đã thấy được, trong lòng Hoàng Thượng dù cho người kia ở Trường Hi cung có cha là tội thần thì vẫn là một cô nương tốt trong sạch, ai muốn nói nàng không tốt, ngươi chính là lòng dạ nhỏ mọn. Bị lời nói kia chọc tức không chỉ mình Tô phi, nhưng giống như Mẫn phi Tuệ phi lại thấy xa một chút. Phùng Niệm đã không có nhà mẹ đẻ dựa vào, dạng như nàng không thể tranh giành hậu vị, dù lần nữa được sủng, thăng đến Hi phi sẽ chấm dứt. Chuyện này đối với mọi người không có uy hiếp nhưng lại giết chết một kẻ có uy hiếp rất lớn, chuyện tốt thật! Lấy Mẫn phi cầm đầu các vị quyết định thật nhanh, từ bỏ kế hoạch lăng mạ lúc đầu, dự định mượn tết Nguyên Tiêu bố trí một phen, gọi Hi tần đi giải đố ngắm đèn, muốn để Hoàng Thượng thấy các nàng và Tô phi khác nhau, là rất khoan dung rất đại độ. Đèn màu đang được sắp xếp, người là do Mẫn phi và Tuệ phi cùng đi mời, Phùng Niệm đến thứ nhất muốn thưởng đèn cho tốt, thứ hai cũng muốn xem trong hồ lô của các nàng bán thuốc gì, liền đáp ứng. Vì chuyện của nhà mẹ đẻ, nàng bị mọi người dùng ánh mắt khác thường dò xét tính toán. Đi ngang qua mà tất cả mọi người đều rất quan tâm nàng, còn không phải loại vờ quan tâm nhưng tổn thương, tựa như là nghiêm túc an ủi nàng, nói người ta không thể lựa chọn phụ mẫu để sinh ra, lúc phụ mẫu làm nhiều chuyện mình không biết rõ tình hình cũng không quản được, ông ta phạm sai lầm thì ông ta tự nhận tội, không thể gộp lại trên người muội vân vân. Rất nhiều ngụy biện, cũng chỉ an ủi cưỡng ép, nghe ra cả đám đều tận lực. Hôm Thượng Nguyên, bầu không khí trong cung cực kỳ tốt, phi tần các cung như tỷ muội một nhà, nom rất vui vẻ hòa thuận. Tình cảnh kì lạ này khiến cả đám như đang mơ. Nhưng đại mỹ nữ trong group không ngốc, trước sau như một đã nghĩ rõ ràng. Phùng Tiểu Liên: "Con người vẫn phải đầu thai, nhìn chúng ta xem, nghĩ tới cố gắng hơn nhiều nhỉ? Bồi thường tiền hàng sinh ra đã kế thừa hoàng vị, cẩu thành dạng này tất cả mọi người chung quanh vẫn phải nâng hắn. Ta dám nói Mẫn phi Tuệ phi làm chủ group chúng ta buồn nôn chết rồi, vì dỗ cẩu Hoàng đế vui vẻ, người ta không chỉ làm hội đèn lồng Thượng Nguyên, còn bày ra tình cảnh tỷ muội hậu cung ... Nơi này, thân tỷ muội tới còn có thể trở mặt đấy, nào có tình cảnh tỷ muội gì chứ?" Triệu Phi Yến: "Ta hoài nghi muội đang mỉa mai ta, đồng thời có chứng cứ." Đát Kỷ: "Nói muội thì sao? Chẳng lẽ muội không để thân muội muội chiếm sủng?" Tây Thi: "Không phải nói bồi thường tiền hàng sao?" Lữ Trĩ: "Trở về có thể nghe ngóng xem, Mẫn phi các nàng làm lớn như vậy, cẩu Hoàng đế đi Chiêu Dương cung sợ nói không được." Trước đó Thái y bảo thân thể suy nhược, Phùng Niệm đã hai ngày không thể ra ngoài chạy nhảy, thành thật dưỡng trong phòng, nghe nói trong cung bố trí tết Nguyên Tiêu có rất nhiều đèn màu mới ra ngoài. Lúc đầu nàng ở trong cung không nghe nói gì, không rõ lắm rốt cục xảy ra chuyện gì. Việc này dù sao không phải bí mật, Phùng Niệm khai báo một tiếng, sau khi Cát Tường ra ngoài nghe ngóng sẽ biết. Cẩu Hoàng đế khen nàng là Bạch Liên hoa cũng rất... Còn để Tô phi không nên tùy tiện giận chó đánh mèo, kẻ không tốt là cha, nàng mắng nữ nhi người ta làm gì? Đạo lý này không sai chút nào. Đánh giá một người là phải nhìn bản thân hắn, nhưng nàng ta tự làm tới rồi sao? ? ? ? ? Cấm năm đời tôn tử của Phùng Khánh Dư không được nhập sĩ làm quan phải ngươi hay không? Một người phạm sai lầm cả nhà biếm thành thứ dân phải ngươi hay không? ... Người này thật đúng là tiêu chuẩn kép rõ rành rành. Dù sao lời toàn để trẫm nói, trẫm là Hoàng Đế, không phục nàng cứ oán! Mặc dù khe hở rất nhiều, Phùng Niệm giật mình tượng trưng. Nàng cảm động xong nghe nói cẩu Hoàng đế cũng cảm động. Biết được đám Mẫn phi Tuệ phi lo lắng Phùng Niệm bị nhà mẹ đẻ ảnh hưởng sẽ bị ngăn cách giữa phi tần khác trong cung nên đặc biệt làm hội đèn lồng tết Thượng Nguyên, giúp mọi người hóa giải mâu thuẫn và hiểu lầm, phi tần hậu cung vui vẻ náo nhiệt qua tết... Không cảm động sao? Cẩu Hoàng đế vô cùng vui vẻ, không tiếc khen ngợi đám Mẫn phi, nói đây mới là chuyện phi tần vị trí cao phải làm, mặc dù Mẫn phi Tuệ phi thỉnh thoảng cũng phạm phải việc ngu ngốc, tổng xem ra giác ngộ vẫn cao. Tô phi phải học một chút, sau này đừng mất phóng khoáng lại còn mất mặt như vậy. Tô phi mới khiến cho y giận muốn ngất, mấy ngày nay trong lòng nàng ta buồn bã, lại nghe nói như thế, triệt để bị bệnh. Cùng bị bệnh với nàng ta còn có Hữu tướng Tô Thuần. Thật vất vả đánh ngã Phùng Khánh Dư, phá hủy hậu đài của Phùng Niệm, nghĩ đến từ nay về sau Hi tần dù được sủng lần nữa cũng sẽ không thành uy hiếp với nữ nhi nhà mình, sau đó chỉ cần tìm cách thăng về Quý phi, tiếp theo ông ta dùng lực, để hoàng tộc khuyên lập Hoàng hậu, tìm chọn người tạo thế cho nữ nhi, không chừng sẽ đạt được. Tính toán rất tốt, đáng tiếc còn chưa triển khai vào cung đã xảy ra chuyện. Nữ nhi của ông ta bị Hoàng Thượng bắt tới điểm danh phê bình, nói nàng ta không xứng là Hậu. Hữu tướng à, người đã năm sáu mươi tuổi, trên người vốn có chút bệnh, nghe lời này suýt nữa tức đến phát bệnh. Ông ta hận không thể xông vào cung chửi Tô phi một hồi, người Tô gia vì nàng ta làm đệm bao nhiêu, nàng ta chỉ cần thành thật sớm muộn có thể leo lên hậu vị, vì sao không giữ được bình tĩnh? Phùng Khánh Dư đã gãy, Hi tần còn có tiền đồ gì? Phân cao thấp với nàng có ý nghĩa đâu? Người ta không may nàng ta không đưa ấm áp còn vội bỏ đá xuống giếng, nam nhân nào nhìn mà thích nổi? Trong cung ngoài cung hai phụ nữ* cùng phát bệnh, còn trong tháng giêng, một năm này liền khổ. *phụ thân và nữ nhi * Nói về Phùng Niệm, nàng lấy cớ không thoải mái để lười vài ngày, không đi nịnh nọt cẩu Hoàng đế cũng không đi lôi kéo Thái hậu, cho đến khi nghe nói Thái hậu nương nương ở trong cung chán ngán, chuẩn bị đến tông miếu làm bạn cùng Tiên Hoàng, Phùng Niệm dọn dẹp một chút vội vàng đi Ninh Thọ cung. "Trong cung không tốt sao? Sao người không muốn ở lại?" "Dù sao Tiên Hoàng ở một mình bên đó, ai gia phải đi đến đó với ông ấy." Phùng Niệm không biết Tiên Hoàng đối với Thái hậu như thế nào, nhìn ra được Thái hậu thật sự yêu Tiên Hoàng. Nàng không khuyên nữa, chỉ ôm cánh tay lão nhân gia nói không nỡ. "Mỗi năm đều trở về một chuyến, có rất nhiều cơ hội gặp mặt, đừng nói là những lời hay này. Con ở trong cung thật tốt, thay ai gia chăm sóc tốt cho Hoàng Đế, đôi khi trên triều đình có chuyện gì hắn sẽ mất ăn mất ngủ, lời của con nói hắn còn chịu nghe thì nên khuyên một chút, chuyện khác có thể giao cho người khác đi làm, thân thể mới là của mình. Hắn là Hoàng Đế, phải vì thiên hạ mà chú ý giữ gìn thân thể." Thái hậu nói, Phùng Niệm nghe, phối hợp gật đầu. "Chuyện nhà mẹ đẻ của con ai gia đã nghe nói, nhi tử này của ai gia, mặc dù không phải loại si tình, nhưng biết thương tiếc người bên gối, rất nhiều chuyện con không cần phải lo lắng." Thái hậu nói hết lời nhắn nhủ, lại cầm ra một chuỗi phật châu cho Phùng Niệm, để nàng nhớ đến rồi đuổi người đi. Chưa đến hai ngày, bà được thị vệ hộ tống rời cung. Trước đó năm ba ngày còn có thể đến Ninh Thọ cung, Thái hậu vừa đi, Phùng Niệm rất không quen, bỗng nhiên thiếu đi một người có thể nói chuyện. May mắn nàng còn có group chat. Gần đây trong group lại có chuyện mới mẻ, Triệu Phi Yến dựa vào kỹ năng ngừa thai cộng thêm đại công lao trước đó giúp Phùng Niệm thăng lên tần miễn cưỡng tích đủ điểm cống hiến. Nàng đang phân vân giữa nâng cấp hoàn cảnh và triệu hồi thân nhân, rồi quyết định triệu hồi thân nhân. Trước khi triệu, nàng cầu gia gia, nãi nãi còn có lão tổ ngàn tuổi phù hộ. Triệu Phi Yến: "Dù sao thì hãy cho ta muội muội! Không cần cẩu Hoàng đế!" Phùng Niệm: "Hợp Đức thành thân nhân thì không thể làm họa thủy vui vẻ cùng chúng ta, ta cảm thấy nàng có thể vào bằng tài năng. Tỷ vẫn nên triệu Lưu Ngao, ngày đầu tiên Lưu Bang vào đây luôn chờ hắn, đã bao lâu rồi?" Lữ Trĩ: "Bản cung chẳng sao, Lưu Bang nói hắn không thể chịu đựng làm cấp thấp nhất trong group, hắn muốn Lưu Ngao." Đát Kỷ: "Thần giữ cửa mới là cấp thấp nhất trong group, hắn nhiều lắm chỉ là vật trang sức tùy thân của cấp thấp nhất thôi." Tây Thi: "Đừng nói nhảm, triệu sao rồi? Ai đến?" Bao Tự: "@ Triệu Phi Yến " Hạ Cơ: "@ Triệu Phi Yến " Phùng Tiểu Liên: "@ Triệu Phi Yến, ai đến vậy?" Mặt Triệu Phi Yến toàn máu ―― Mẹ nó, thật sự là Lưu Ngao. Lưu Ngao súc sinh này, vừa đến đã quay đầu nhìn một vòng, hỏi: "Đây là đâu? Sao nàng lại gọi trẫm đến đây? Hợp Đức đâu? Trẫm không muốn thấy nàng, trẫm muốn Hợp Đức." Triệu Phi Yến thật đau lòng cho một ngàn điểm cống hiến của mình cứ như vậy trôi theo dòng nước. Nàng điên cuồng @ Lữ Trĩ trong group, xin đối phương liền ngay và lập tức nhét Lưu Bang vào hồng bao phát đến, tôn tử không biết bao nhiêu đời của hắn, cần được dạy dỗ gấp. Ghi chú: _Lưu Ngao ( 51 TCN – 7 TCN) tức Hán Thành Đế là vị Hoàng đế thứ 12 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Hán Thành Đế bị đánh giá là hôn quân trong lịch sử nhà Hán, ham mê tửu sắc, hoang dâm vô đạo không lo việc triều chính. Quyền hành trong triều đều bị phân hóa vào tay họ Vương, dòng họ của mẹ ông là Vương Chính Quân (王政君),đây là tiền đề để Vương Mãng (王莽) giành quyền lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]