Cố Thiên Thụ chậm rãi đào xương trắng lẫn bùn đất lên.
Xương trắng kèm cả giòi bọ lúc nhúc, lẫn vào bùn đất màu đen thành những vết bẩn loang lổ. Xương hàm trắng xóa kia hơi hở ra, như là có người đang cười to.
Cố Thiên Thụ không động đậy, cũng không nói nên lời. Hắn chỉ có thể nhìn bộ xương đi đến trước mặt hắn, sau đó vươn tay ra.
“Thiên Thụ.” Là giọng đàn ông trầm thấp, như là tiếng đàn réo rắt. Bộ xương chậm rãi đến gần Cố Thiên Thụ, sau đó đặt chiếc đầu lâu lên vai Cố Thiên Thụ: “Thiên Thụ, ngươi thật nhẫn tâm.”
Cố Thiên Thụ đổ đầy mồ hôi, hắn muốn giãy giụa, hắn muốn tỉnh lại nhưng lại không thể làm được. Vì thế hắn chỉ có thể nhìn bộ xương mở miệng, hướng cái miệng đầy xương xẩu và giòi bọ chạm vào môi mình.
Không… Không! Đầu óc Cố Thiên Thụ trống rỗng, kêu thảm mấy tiếng. Ngay lúc bộ xương sắp chạm vào thì Cố Thiên Thụ bừng tỉnh.
“Á!” Ngay lúc đó, Cố Thiên Thụ phát hiện một gương mặt không chút biểu tình nhìn mình. Gương mặt kia, ánh mắt kia, Cố Thiên Thụ đều vô cùng quen thuộc, thậm chí còn xém chút nữa là kêu lên cái tên không nên kêu — Sở Thiên Hoàng.
Cũng may Cố Thiên Thụ nhanh chóng tỉnh lại. Hắn hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói: “Địa Tàng…”
“Tôn thượng, ngươi làm sao vậy?” Nhưng lúc này Sở Địa Tàng lại không ôn nhu như ngày thường, hắn đưa tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của Cố Thiên Thụ: “Mơ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2857037/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.