“Ngươi đã yêu hắn rồi sao?” Sở Thiên Hoàng nghe thấy một âm thanh hỏi mình.
“Làm sao có thể.” Sở Thiên Hoàng muốn phản bác, nhưng sâu trong nội tâm lại có âm thanh nghi ngờ nảy lên — Ngươi thật sự sẽ không yêu hắn sao?
Nhớ lại những ký ức đó, ngươi thật sự có thể vô tình với Cố Thiên Thụ?
“Ta hận hắn.” Sở Thiên Hoàng nghĩ. Hắn nên hận Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ bỏ bọn họ ở lại thế giới này… khiến cho bọn họ phải nếm trải sự tĩnh lặng vô tận.
“Ngươi có muốn giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia lại hỏi Sở Thiên Hoàng.
“Muốn.” Còn phải hỏi nữa sao. Sở Thiên Hoàng khẳng định mình nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để giữ Cố Thiên Thụ ở lại.
“Ngươi có nguyện ý trả giá sinh mệnh để giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia mang theo mê hoặc hỏi: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Nguyện ý.” Sinh mệnh đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, không biết nên nói nó là cái gì nữa. Là thứ nên được quý trọng, hay là nên ghét bỏ vì nó trói buộc mình?
“Ngươi yêu hắn.” Sau khi nghe thấy đáp án của Sở Thiên Hoàng, âm thanh kia lại đáp lời một cách kiên định: “Ngươi nhìn đi, ngươi yêu hắn, yêu đến nỗi hận không thể chết vì hắn.”
— Vào khoảnh khắc đó, Sở Thiên Hoàng đổ mồ hôi lạnh… tỉnh giấc.
Hắn đã không còn mơ thấy những chuyện đã qua giữa hắn và Cố Thiên Thụ nữa, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã có thể ngủ yên giấc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2857018/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.