Ở trên cái thế giới này, cho tới bây giờ, Cố Thiên Thụ đều cho rằng mình là khách qua đường.
Đối với thế giới này, hắn không hề có nhiều lòng trung thành. Cho dù đã sống ở đây khá lâu, đã trải qua rất nhiều chuyện… Về nhà vẫn là nguyện vọng đầu tiên của Cố Thiên Thụ.
Cho dù ở cái thế giới kia, Cố Thiên Thụ đã không còn người thân nữa, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn cho rằng đó là nơi mình thuộc về. Hắn vô cùng muốn trở về — trốn khỏi lồng giam này, vĩnh viễn rời đi.
Có lẽ sẽ có người tò mò. Nếu Cố Thiên Thụ không trải qua tất cả những cơn ác mộng này, vậy thì hắn sẽ không còn muốn trở về nữa, đúng không? Nhưng đến ngay cả Cố Thiên Thụ cũng không biết được đáp án chính xác. Điều duy nhất hắn biết được chính là, hắn không thích thế giới này.
Không thích người ở thế giới này, không thích chuyện xảy ra ở thế giới này, không thích tất cả những thứ có ở thế giới này.
Nhưng không thích thì sao chứ, những gì sẽ xảy ra, sớm muộn gì cũng xảy ra.
Sở Thiên Hoàng dựa theo ước định trong vòng một tháng không chạm đến Cố Thiên Thụ, điểm này ngược lại ở ngoài dự kiến của Sở Địa Tàng.
Ngày đó, những biểu hiện dị thường của Sở Thiên Hoàng tựa như những cây gai cắm sâu vào thâm tâm Sở Địa Tàng, đặc biệt là câu ‘ngươi sẽ nhanh chóng được biết thôi’. Biết cái gì? Sau lần đó, Sở Địa Tàng đã cố gặng hỏi Sở Thiên Hoàng rất nhiều lần, nhưng Sở Thiên Hoàng chỉ cười nhạt không đáp.
Sau khi hỏi rất nhiều lần, Sở Thiên Hoàng chỉ cho Sở Địa Tàng một câu trả lời mơ hồ không rõ. Hắn nói: “Cho dù bây giờ ta có nói cho ngươi biết thì cũng chả làm nên trò trống gì, một ngày nào đó ngươi sẽ được biết thôi.”
Một ngày nào đó sẽ được biết thôi? Sở Địa Tàng cảm thấy ánh mắt Sở Thiên Hoàng nhìn hắn khiến hắn vô cùng không thoải mái. Hắn âm thầm buồn bực, cũng lười đi tìm kiếm đáp án. Cũng may thái độ dị thường của Sở Thiên Hoàng cũng không duy trì được lâu — Hay nói đúng hơn là hắn đã tự điều chỉnh lại tâm tình bản thân. Rất nhanh, Sở Thiên Hoàng đã khôi phục lại bộ dạng bất cần đời, không làm ra những hành vi thô bạo đối với Cố Thiên Thụ nữa.
Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao Cố Thiên Thụ vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo cả người. Hắn không biết mình đã chọc phải Sở Thiên Hoàng, lúc nào, ở đâu. Nhưng ánh mắt Sở Thiên Hoàng nhìn hắn lại chân chân chính chính khiến Cố Thiên Thụ lạnh cả xương sống. Đó là ánh mắt cừu hận, trêu tức cùng chán ghét; tựa như đang nhìn thấy một thứ gì đó bẩn thỉu, hận không thể trực tiếp xé nát hủy hoại.
Loại ánh mắt này duy trì hơn mười ngày mới biến mất, chẳng qua Cố Thiên Thụ lại cảm thấy thái độ của Sở Thiên Hoàng có sự thay đổi. Hắn rất rõ, Sở Thiên Hoàng đang giấu đi suy nghĩ thật của bản thân vào sâu trong đáy lòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này đã trở thành một nan đề trong lòng Cố Thiên Thụ.
Sau cái lần song long nhập động, Cố Thiên Thụ lại bệnh nặng một hồi. Sau khi khỏi bệnh, hắn dường như đã thoát thai hoán cốt, khi đối xử với Sở Địa Tàng cũng không còn lạnh lùng như trước.
Mà sau khi gặp Chúc Thanh Trạch, thái độ của Cố Thiên Thụ càng lúc càng nhu hòa — Đúng thế, hắn quyết định thay đổi sách lược. Hắn phải trở về, phải lợi dụng tất cả những gì mình có để rời khỏi thế giới này!
Tạm thời không đề cập tới Sở Thiên Hoàng, ít nhất thì đối tượng hiện tại có thể công lược được chính là Sở Địa Tàng. Sở Địa Tàng luôn đối xử ôn nhu với Cố Thiên Thụ, ánh mắt hầu như luôn hiện lên vẻ ấm áp tràn đầy tình yêu.
Yêu sao? Ha hả… Đối mặt với tình cảm của Sở Địa Tàng, hắn chỉ muốn cười lạnh. Thứ tình yêu này đối với Cố Thiên Thụ mà nói, hoàn toàn là trói buộc.
Có lẽ hệ thống nói đúng, để được rời khỏi thế giới này, có thể nói là Cố Thiên Thụ bất chấp hết tất cả thủ đoạn.
Thế giới này đối với Cố Thiên Thụ mà nói tựa như một trò chơi, mà Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lại là NPC khiến người chán ghét. Ngươi sẽ vì một đống số liệu mà động tình sao? — Làm sao có thể.
Cố Thiên Thụ thay đổi thái độ, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều cảm nhận được.
Sở Địa Tàng rất là kinh ngạc cùng mừng như điên — Hắn còn tưởng suốt đời này Cố Thiên Thụ sẽ không chấp nhận hắn, hắn còn tưởng kết cục giữa hắn và Cố Thiên Thụ cũng chỉ có một. Hắn thật sự không ngờ, chuyện đến nước này mà lại có thể xuất hiện chuyển biến.
Mà phản ứng của Sở Thiên Hoàng thì thú vị hơn nhiều, cả ngày đều chạy đến lồng sắt. Nhưng hắn không nói chuyện với Cố Thiên Thụ, chỉ ngồi đó nhìn Cố Thiên Thụ — tựa như đang nhìn một con quái vật.
“Đại ca, sao vậy?” Đối với phản ứng của Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng thật sự không hiểu. Nhưng dù hắn có truy hỏi đến cỡ nào thì cũng không có được đáp án.
Tâm tư Sở Thiên Hoàng, ai cũng không đoán được. Nhưng đến một ngày, Sở Thiên Hoàng lại đến nói chuyện với Cố Thiên Thụ, nói một câu khiến Cố Thiên Thụ đổ một thân mồ hôi lạnh. Hắn nói: “Cố Lân Đường, nếu ngươi trở về, Chúc Thanh Trạch sẽ chết ngay lập tức. Ngươi có còn muốn trở về nữa không?”
Đầu Cố Thiên Thụ ong ong cả lên. Phản ứng đầu tiên của Cố Thiên Thụ đó là — Sở Thiên Hoàng đã đào móc được thông tin gì đó từ Ân Túy Mặc, thậm chí còn có khả năng biết được sự tồn tại của thế giới kia!
Nhưng Cố Thiên Thụ nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn biểu tình của Sở Thiên Hoàng, nhận thấy cái từ trở về trong miệng của tên kia cùng từ trở về trong đầu hắn hoàn toàn không giống nhau.
Sở Thiên Hoàng chỉ chính là Kính thành, mà Cố Thiên Thụ lại nghĩ đến chính là rời khỏi thế giới này.
Dùng tính mạng của Chúc Thanh Trạch để áp chế hắn? Đây là vấn đề mà Cố Thiên Thụ chưa từng đối mặt. Nhưng mà hiện tại, hắn lại không thể không tự hỏi đến vấn đề này.
Mà có thế thì sao nào, suy nghĩ muốn rời đi khỏi thế giới này chưa từng bị dao động một chút nào.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian đó, Sở Địa Tàng chỉ chạm đến Cố Thiên Thụ có ba bốn lần. Tuy Cố Thiên Thụ vẫn cực kỳ không tình nguyện, nhưng đã thu liễm được những hành vi kháng cự lại rất nhiều.
Ngay khi bị đặt lên trên thảm, ngay khi bị xâm phạm, trong đầu Cố Thiên Thụ chợt xuất hiện cảnh tượng mình bị phản chiếu trên gương đồng. Hai chân bị mở rộng, bị xâm chiếm đến chảy cả nước mắt.
Song đầu xà yêu dã khiến Sở Địa Tàng càng thêm hưng phấn. Hắn vừa hôn Cố Thiên Thụ, vừa tiến sâu vào trong thân thể Cố Thiên Thụ.
Vách tường mềm mại bao lấy vật vừa nóng vừa cứng, Cố Thiên Thụ ngồi trên người Sở Địa Tàng, khi có khi không phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Đây là tư thái thuận theo mà Sở Địa Tàng chưa từng thấy qua, hắn vừa mừng như điên cũng vừa cảm thấy bất an — Giống như là trong tiềm thức dường như đã biết trước sẽ có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Cố Thiên Thụ tự ép mình phải quen với việc bị ôm, bị xâm nhập, lại không thể kháng cự, khiến tâm Sở Địa Tàng càng mềm nhũn…
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn làm thì nhất định sẽ thành công.” Âm thanh hệ thống vang lên vào một ngày nào đó: “Bảo hắn vì ngươi mà chết, không phải chuyện rất đơn giản hay sao.”
Cố Thiên Thụ lười biếng nằm trên giường, không để ý tới hệ thống. Hiện tại hắn đã sớm nhìn thấu cái hệ thống ngu ngốc này rồi, trông cậy vào nó thì chẳng thà mình tự cố gắng cho nhanh.
Thân thể này vốn không phải của mình, chỉ cần rời đi, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Cho đến bây giờ, Cố Thiên Thụ vẫn luôn nghĩ như vậy.
Một tháng sau, Sở Thiên Hoàng cũng bắt đầu chạm vào Cố Thiên Thụ. So với thái độ quái dị của hơn mười ngày trước thì dường như hiện tại Sở Thiên Hoàng đã khôi phục lại như bình thường. Hắn hôn Cố Thiên Thụ, nói: “Sao, chỉ muốn em trai ta chơi ngươi thôi à?”
Tay chân Cố Thiên Thụ vô lực, chỉ có thể dùng trầm mặc phản kháng, vì thế Sở Thiên Hoàng càng không kiêng nể gì nữa. Trong một khoảng thời gian dài, đến ngay cả cơ hội bước xuống giường mà Cố Thiên Thụ cũng không có.
Không phải Sở Địa Tàng, mà là Sở Thiên Hoàng. Cố Thiên Thụ cảm thấy thân thể này dường như đã quen với việc bị đối xử như thế, thậm chí dần dần còn có thể từ loại vận động vốn mang đến thống khổ này cảm nhận được khoái cảm.
Thân thể bị va chạm rung động liên hồi, Cố Thiên Thụ cúi thấp đầu, mái tóc dài rơi rụng trên mặt thảm. Hắn há miệng muốn hít lấy không khí, đôi môi sưng thũng khẽ hé mở lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Thắt lưng mảnh khảnh bị một bàn tay nắm chặt. Thân thể Cố Thiên Thụ không hề gầy yếu mà ngược lại cơ bắp cực kỳ cân xứng. Làn da trắng nõn, vì luyện võ nên có tính đàn hồi cao. Có thể nói dù hai anh em Sở gia muốn làm tư thế nào thì cũng có thể được thỏa mãn.
Đương nhiên, những nguyện vọng của Cố Thiên Thụ vào lúc đó liền trở nên nhỏ bé không đáng kể. Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy người đang xâm nhập vào cơ thể mình, cố gắng làm sao cho thân thể được thoải mái nhất có thể.
“A~ Ha~” Chỉ đến khi bị bức bách đến cực hạn, Cố Thiên Thụ mới có thể để lộ ra vài ba tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Ánh mắt hắn mù hơi sương, giống như ngay lập tức sẽ chảy ra nước mắt vậy, ngược lại càng khiến cho người đang xâm chiếm càng thêm hưng phấn.
Cuộc sống giống như một hồi cưỡng gian, nếu đã không thể phản kháng lại thì cứ yên lặng hưởng thụ đi thôi. Cố Thiên Thụ không thể không thừa nhận, những lời này đến khi áp dụng vào một vài thời điểm thì cực kỳ chính xác.
“Ngủ ngon sao?” Sở Thiên Hoàng vuốt ve làm da trần của Cố Thiên Thụ, tự nhiên hôn lên môi Cố Thiên Thụ. Hắn thích ngắm nhìn Cố Thiên Thụ lúc mới tỉnh dậy vào mỗi sáng sớm, thích ngắm nhìn dáng vẻ Cố Thiên Thụ mờ mịt luống cuống. Dường như chỉ có khi đó, Cố Thiên Thụ mới chân chân chính chính thuộc về hắn.
Cố Thiên Thụ nhíu nhíu mày cảm nhận ngón tay của Sở Thiên Hoàng đang xâm nhập vào thân thể hắn. Sau một lát, vật thể nào đó cũng tiến vào.
“Ưm~.” Cố Thiên Thụ muốn tránh đi nhưng lại bị Sở Thiên Hoàng đè xuống. Dường như Sở Địa Tàng rất bất mãn vì hành vi ăn mảnh của Sở Thiên Hoàng, vì thế trực tiếp xâm chiếm lấy môi Cố Thiên Thụ, tay thì hung hăng xoa nắn hai hạt châu trước ngực. Hình như chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh mình không hề ăn giấm.
Cố Thiên Thụ choáng váng. Khi bị Sở Thiên Hoàng va chạm, thân thể cũng động tình. Phát hiện Cố Thiên Thụ có phản ứng, Sở Địa Tàng vươn tay cầm lấy vật dưới hạ thân Cố Thiên Thụ.
Cứ như vậy chầm chậm chầm chậm, ba người làm mãi cho đến khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu mới rời giường.
Cố Thiên Thụ tắm xong, ngồi đọc sách. Từ khi quan hệ giữa hắn với hai anh em Sở gia hơi dịu đi, Sở Địa Tàng liền không vây quanh hắn cả ngày nữa. Chẳng những mang đến cho hắn một vài cuốn sách để giải trí, mà khi được rảnh rỗi thì sẽ dẫn hắn đi dạo chung quanh. Dường như là đang muốn cải thiện tâm tình của Cố Thiên Thụ.
Thấy hành vi lấy lòng của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng không nói gì cả nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khinh miệt cùng cười nhạo, nhưng nói chung là không đến ngăn cản. Vì thế Sở Địa Tàng càng quang minh chính đại dẫn Cố Thiên Thụ đi dạo.
Thái độ dịu đi của Cố Thiên Thụ khiến chất lượng sinh hoạt của hắn được cải thiện rất rõ ràng. Biểu hiện rõ rệt nhất chính là chất lượng thức ăn, không còn phải húp cháo cả ngày nữa. Tay nghề của Sở Địa Tàng, hắn đã được thể nghiệm qua. Cứ như vậy ngày qua ngày, không ngờ mặt Cố Thiên Thụ lại tròn thêm một vòng.
Phải thả lỏng tâm tình, phải tỏ ra phóng khoáng, hắn thích ngươi như thế. Sẽ có một ngày, hắn sẽ nguyện ý vì ngươi mà chết. Khi Cố Thiên Thụ đối mặt với Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng, biểu tình thì bình thản, nhưng nội tâm lại cười lạnh — cũng không có bất cứ hoài nghi nào. Cố Thiên Thụ sẽ không bao giờ vì Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng mà sinh ra lưu luyến đối với thế giới này.
Trừ tính mạng Chúc Thanh Trạch ra thì có lẽ nơi này đã không có bất cứ cái gì có thể giữ Cố Thiên Thụ ở lại.
Dựa theo kế hoạch thì một năm cũng được, hai năm cũng không thành vấn đề. Chỉ cần tình cảm của Sở Địa Tàng đối với hắn càng lúc càng sâu đậm, hoặc là trở nên nhạt nhẽo. Dù là cái gì thì đối với hắn đều vô cùng có lợi.
Mãi cho đến một ngày nào đó, trong lúc vô ý, Cố Thiên Thụ nhìn thấy một người, lại giống như bị hắt phải một chậu nước lạnh vào đầu.
Đó là một nữ nhân, bộ dạng rất xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu hồng, đứng giữa sân ngây ngô cười cười — Dù có là ai thì cũng có thể nhìn ra, nàng không được bình thường.
Ân Túy Mặc? Ân Túy Mặc…? Khi Cố Thiên Thụ nhìn thấy nàng, con ngươi co rút lại, trước mắt tối sầm, suýt nữa là trực tiếp té xỉu.
“Lân Đường? Sao vậy?” Lúc Sở Địa Tàng tản bộ vẫn luôn đi theo sau Cố Thiên Thụ. Hắn lập tức chú ý đến sự khác thường của Cố Thiên Thụ, ngước mắt nhìn lại, cũng nhìn thấy Ân Túy Mặc.
Sao nàng lại ở đây. Ngay khi nhìn thấy Ân Túy Mặc, ánh mắt Sở Địa Tàng trở nên tối tăm. Biểu hiện ngay hiện tại và ôn nhu lúc ngày thường khác nhau một trời một vực, lúc này hắn y hệt như Sở Thiên Hoàng.
“Nàng ta làm sao vậy?” Bình thường, Cố Thiên Thụ rất ít khi mở miệng nói chuyện. Nhưng vào lúc này, hắn lại không quan tâm. Giọng hắn run lên, có thể thấy, Ân Túy Mặc có sự ảnh hưởng rất lớn đối với Cố Thiên Thụ.
“Hình như bị sốt nhưng đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn.” Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc, giọng điệu bình thản giống như là đang nói đến người không quen biết: “Sốt đến ngốc rồi.”
Là như vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Bất tri bất giác, Cố Thiên Thụ thật sự tin tưởng điều này. Hắn nhìn bộ dạng Ân Túy Mặc, điều đầu tiên nghĩ đến chính là dị thường của Sở Thiên Hoàng vào hơn mười ngày trước.
“Chuyện khi nào?” Cố Thiên Thụ cố gắng buộc mình tỉnh táo lại, nhưng tay hắn vẫn luôn run rẩy. Cho dù là Sở Địa Tàng thì cũng có thể nhìn ra Cố Thiên Thụ đang rất kích động.
“Mấy tháng trước thì phải.” Sở Địa Tàng nói: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, ngươi rất để ý đến nàng?”
Cố Thiên Thụ nói không nên lời. Hắn có linh cảm — nhất định Sở Thiên Hoàng đã biết được điều gì đó từ Ân Túy Mặc!
“Về nhà, về nhà nha~” Khi đi ngang qua người Ân Túy Mặc, Cố Thiên Thụ nghe thấy hai từ này. Nghe thấy nàng không ngừng nói hai chữ này, máu trong người Cố Thiên Thụ lần thứ hai đông lại.
Về nhà? Về nhà? Mau tỉnh lại đi Cố Thiên Thụ, Ân Túy Mặc lại không biết ngươi là kẻ xuyên qua. Dù Sở Thiên Hoàng có biết được những thứ trong đầu Ân Túy Mặc thì cũng sẽ không hoài nghi đến ngươi… Huống chi, còn có hệ thống tồn tại… Cố Thiên Thụ không ngừng an ủi bản thân, nhưng thâm tâm vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Cố Thiên Thụ sợ nhất chính là cái gì? Đơn giản chính là không thể rời khỏi thế giới này. Ân Túy Mặc vốn là một đối tượng cực kỳ thích hợp để công lược, chỉ là hiện tại…
Nàng lại ngốc.
“Tay ngươi rất lạnh.” Giọng Sở Địa Tàng vang lên bên tai Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ chậm rãi quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn Sở Địa Tàng một cái — Hắn bắt đầu hoài nghi, có phải Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng là một người hay không.
“Ngươi làm sao vậy?” Sở Địa Tàng dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Cố Thiên Thụ, thấp giọng nói: “Để ý nàng đến vậy sao?”
Cố Thiên Thụ không nói, chỉ đi theo mục đích ban đầu, cho đến khi bị Sở Địa Tàng kéo vào lòng.
“Cố Lân Đường.” Ánh mắt Sở Địa Tàng bùng cháy. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ, thấp giọng nói: “Ngươi tức giận đến vậy sao?”
Không phải tức giận, mà là sợ hãi. Cố Thiên Thụ phát hiện phản ứng của Sở Địa Tàng không giống giả vờ, trái tim đang lơ lửng cũng khẽ thả lỏng xuống. Hắn hơi thở dài, sau đó lắc lắc đầu.
“Sao vậy?” Giọng Sở Địa Tàng tràn đầy ôn nhu.
“Cảnh còn người mất.” Đây là đáp án tốt nhất mà Cố Thiên Thụ có thể nghĩ đến.
Cảnh còn người mất. Đúng vậy, lúc trước còn là người đứng đầu Kính thành, mà hiện giờ lại trở thành tù nhân. Vốn là kẻ qua đường mà giờ lại biến thành đứa ngốc. Sở Địa Tàng tự cho rằng mình tìm thấy đáp án, bất mãn trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều. Hắn cầm tay Cố Thiên Thụ, hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo kia: “Ta vĩnh viễn luôn cùng ngươi.”
Cùng ta? Cùng ta? Nghe xong những lời này, Cố Thiên Thụ lại chỉ muốn cười thảm. Trong đầu hắn luôn quanh quẩn dáng vẻ đứng ngây ngốc ở giữa sân kia của Ân Túy Mặc… Không đúng, đứng ngây ngốc ở giữa sân?!
Trong nháy mắt thân thể Cố Thiên Thụ cứng ngắc lại, nhưng rồi lại nhanh chóng dịu đi. Chẳng qua sau lưng hắn lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng muốn giấu diếm đi tin tức Ân Túy Mặc đã bị ngốc thì rất là đơn giản. Nhưng hiện tại bọn họ lại không thèm quan tâm đến việc Ân Túy Mặc xuất hiện ngay trước mặt mình… Thậm chí có thể nói là cố ý để mình gặp nàng… Việc này, đại biểu cái gì?!
Trong lúc nhất thời, đầu óc hỗn loạn đến cực điểm. Cố Thiên Thụ cảm thấy tim mình như nổi trống, như không thể thở được. Nhưng phản ứng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Cố Thiên Thụ thực nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình — Có lẽ Sở Thiên Hoàng cũng không biết hắn với Ân Túy Mặc có liên hệ gì, để cho hắn nhìn thấy Ân Túy Mặc chắc là vì muốn thăm dò phản ứng của hắn.
Tỉnh táo lại, Cố Thiên Thụ nhìn thoáng qua Sở Địa Tàng vẫn như bình thường, nhẹ nhàng tự nhủ với mình: Ân Túy Mặc không hề biết bí mật của ngươi. Dù Sở Thiên Hoàng có tra tấn Ân Túy Mặc thì hắn cũng không biết bí mật của ngươi.
Là như vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Cho dù là như vậy, nhưng khi nhìn thấy Ân Túy Mặc bị ngốc, Cố Thiên Thụ cũng sinh ra một loại cảm giác thỏ tử hồ bi. Ở trên cái thế giới này, cho dù có là xuyên qua giả thì sao cơ chứ?… Không phải sinh mệnh vẫn không được đảm bảo hay sao, còn không phải vẫn giống như một sủng vật bị giam cầm trong lồng hay sao.
“Ngươi không vui.” Giọng Sở Địa Tàng nhẹ nhàng vang lên: “Bởi vì nàng sao?”
Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng một cái, không nói gì.
“Ngươi thích nàng?” Sở Địa Tàng nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Thiên Thụ. Nếu nơi đó có một tia dao động… vậy thì hắn sẽ tự tay giết Ân Túy Mặc.
Nhưng mà phản ứng của Cố Thiên Thụ lại làm cho thần kinh đang căng thẳng của Sở Địa Tàng thả lỏng xuống. Chỉ thấy Cố Thiên Thụ lắc lắc đầu, sau đó nắm thật chặt bàn tay của Sở Địa Tàng.
“Tôn thượng…” Đây là có ý gì? Là giống như những gì hắn đang suy nghĩ sao? Trong nháy mắt, mặt Sở Địa Tàng đỏ lên. Hắn rất muốn hỏi Cố Thiên Thụ nhưng lại sợ hãi câu trả lời sẽ làm hắn thất vọng.
Hai người trầm mặc đi về. Về tới nơi, còn chưa đi vào lồng sắt liền thấy Sở Thiên Hoàng mặt đầy lạnh lùng đang dựa vào tường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]