Nhân mạch của Chúc Thanh Trạch vào lúc này rốt cuộc cũng có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Sau khi rời Sở gia, ba người bọn họ liền mã bất đình đề đi về Tây Vực. Một tháng, dù có mưa rơi hay nắng gắt, Cố Thiên Thụ cũng không dám dừng lại một phút nào. Lúc này đang là giữa hè, tuy trung nguyên không nóng bức giống Tây Vực nhưng tiết trời cũng tuyệt đối không ôn hòa hơn chút nào.
Cũng may nội lực của Cố Thiên Thụ đã khôi phục lại, nhưng dù thế phải cưỡi ngựa với cường độ cao cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Chẳng qua Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên lại không hề may mắn như vậy.
Đặc biệt là Chung Nghi Nguyên có xuất thân từ đại phu, chưa từng bị lăn qua lăn lại nhiều đến như vậy. Vì cưỡi ngựa trường kỳ nên hai đùi của hắn bị cọ đến mức huyết nhục mơ hồ, đợi cho đến khi tới biên cảnh Tây Vực thì cả người như bị lột mất một tầng da.
Thế lực Sở gia lại quá khổng lồ nên để phòng ngừa hành tung bị phát hiện, cả ba đều chọn những con đường nhỏ và hẻo lánh. Nhưng cũng vì thế nên hành trình bị kéo dài, đến ngày thứ ba mươi bảy mới tới đích đến.
Nhưng cuộc hành trình quá yên bình này lại khiến nhân sinh bất an.
Thấy Kính thành càng ngày càng gần, linh cảm bất an trong lòng Cố Thiên Thụ cũng càng ngày càng tăng lên. Hắn biết Sở Thiên Hoàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, mà Chúc Thanh Trạch và Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2856974/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.