Mắt thấy ngọn roi sắp đến trước mặt mình, chân Cố Thiên Thụ khẽ nhích mạnh mẽ né tránh một đòn kia. Nhưng mà tay trái của hắn lại bị ngọn roi của Sở Thiên Hoàng trói lại. Roi kia ẩn chứa nội lực, vừa chạm vào tay Cố Thiên Thụ liền bám chặt lấy da thịt hắn. Nếu Cố Thiên Thụ giãy giụa, chỉ sợ tay trái sẽ bị phế đi.
Thấy mình đã không thể né, Cố Thiên Thụ không trốn tránh nữa. Tay phải phất lên không trung — cành hoa quế mà Sở Thiên Hoàng hằng mơ ước liền xuất hiện trên tay phải Cố Thiên Thụ!
Không khí lần thứ hai bắt đầu nồng đậm hương hoa quế, Sở Thiên Hoàng vừa ngây người một cái liền bị Cố Thiên Thụ nhân cơ hội cắt đứt ngọn roi trên tay.
Nhìn chiếc roi bị cắt đứt, Sở Thiên Hoàng chẳng những không giận mà ngược lại lộ ra nụ cười: “Chuyện may mắn nhất trong thiên hạ, chính là có kỳ phùng địch thủ.”
“……” Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn Sở Thiên Hoàng. Tay trái của hắn thấm đẫm máu tươi nhưng hắn lại không chút nhăn mày, bình tĩnh tới cực điểm.
Sở Thiên Hoàng cũng bị không khí này ảnh hưởng, không còn cười nữa.
Trên tay Cố Thiên Thụ là cành hoa quế: chỉ có hoa, không có lá. Đóa hoa nhỏ nhắn lộ ra màu vàng nhạt, lại tản ra ánh sáng màu bạc, hoàn toàn không giống phàm vật.
Chỉ là một cành hoa nhưng lại có thể chẻ đôi thiên địa.
“… Kết thúc.” Cố Thiên Thụ dùng ánh mắt nhìn một người chết nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2856942/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.