Trên giang hồ chưa bao giờ thiếu người chết.
Bị chém chết, bị độc chết, bị bệnh tật quấn thân mà chết. Kiểu chết nhiều vô số kể làm người hành tẩu giang hồ nhiều năm hoàn toàn đối với cái chết không hề có chút phản ứng nào.
Chủ nhân nguyên bản thân thể của Cố Thiên Thụ hầu như không hành tẩu giang hồ, thậm chí còn chưa từng thấy người chết. Bởi thế trong trí nhớ của Cố Thiên Thụ, cũng không hề xuất hiện thi thể. Trong ấn tượng của Cố Lân Đường, bởi vì khiết phích, thậm chí đến ngay cả máu cũng ít khi thấy qua.
Có người trời sinh chính là sát thủ, cảnh tượng máu me lại chỉ làm hắn sôi trào — Nguyên chủ đứng đầu Kính thành, Cố Lân Đường chính là người như vậy.
Nhưng Cố Thiên Thụ lại là một người hiện đại xuyên qua. Là thanh niên ba tốt mà ngay cả gà cũng chưa từng giết qua. Từ góc màn lộ ra cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên chính là nôn ói. May mà tố chất thân thể này vượt qua thử thách, Cố Thiên Thụ nghẹn thứ từ dạ dày trào lên xuống ngược trở lại — Mẫu thân nó, nếu mà hắn nôn liền mất cmn mặt luôn rồi!
Đứng bên người Cố Thiên Thụ, Vân Đình hoàn toàn không biết chủ thượng hắn giờ phút này đang trải qua giày vò như thế nào. Hắn cũng ngửi thấy mùi máu tươi đột nhiên toát ra, vì thế vội vàng thấp giọng nói: “Tôn thượng, thuộc hạ vào trước xem xét.”
“…” Cố Thiên Thụ ngậm miệng, yên lặng gật gật đầu.
Vân Đình liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2856890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.