Chương trước
Chương sau
“Đoàng…”

“Bịch”Bàn tay của mẹ Aoi đang vuốt ve mặt con gái thì buông thõng rơi xuống đất.

Tiếng súng vang lên, một viên đạn đã xuất ở phần ngực của mẹ Aoi, vì tay Aoi cũng đang đặt lên phần ngực của mẹ mình mà tay cô cũng bị thương nhưng đạn chỉ sượt qua nên không quá nặng. Cả Nam và Aoi ngẩn ra, mẹ của Aoi thì không kịp nói lời từ biệt với cô con gái yêu quý liền cứ thế mà ra đi.

Lúc này Nam thật sự tức giận, tức giận vì chủ quan để mẹ Aoi bị giết ngay trước mặt mình trong khi hắn chỉ dương mắt nhìn mà ko làm gì nổi, cả người hắn tỏa ra sát ý, mắt đảo một vòng rồi ghim chặt tên vừa nổ súng. Người nổ súng không ai khác chính là tên đội trưởng và ngay cạnh hắn là tên hoàng tử đang đắc ý.

“Hay cho một màn mẫu tử tình thâm, chính vì đứa con gái như ngươi mà cha mẹ ngươi mới phải chết, nếu ngươi chịu lấy ta thì đâu chuyện gì mà ngươi còn được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, bây giờ cả cha mẹ ngươi đã chết ngươi còn ở đó mà diễn kịch cho ai xem. Ha ha. Đúng là nữ nhân ngu”Tên hoàng tử nói lớn.

Lời nói của tên hoàng tử rất to ai cũng có thể nghe thấy nhưng Aoi thì lại không. Cô bây giờ như một cái xác không hồn, đôi mắt vô cảm như đang không tin vào hiên thực, đầu óc thì toàn hình ảnh của người mẹ mà cô yêu quý. Còn Nam sau khi nghe được lời của tên hoàng tử thì im lặng, trên tay phải thì đã xuất hiện thanh đại danh kiếm, toàn thân tỏa ra hàn ý lạnh lẽo đến kinh người, dùng tốc độ đi bộ hướng về phía tên hoàng tử. Vừa đi mũi kiếm vừa mài xuống mặt đất tạo nên một âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy.

Tên hoàng tử đang giễu cợt Aoi thì bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, khiến hắn run cầm cập. Cảm nhận được sự nguy hiểm tên hoàng tử lập tức ra lệnh quân hoàng gia tấn công Nam. Bọn hải quân được lệnh thì kẻ rút kiếm, kẻ dương súng gào thét hét xông về phía Nam.

“Giết”

Hai bên chuẩn bị lao vào đại chiến, dường như sắp có màn máu chảy thành sông thì một màn kì dị xuất hiện.

Ở phía xa xa Aoi như đã làm chủ được ý thức của mình. Nước mắt cô lã chã rơi xuống không ngừng, ngửa mặt lên trời hét to. Tiếng hét của sự căm phẫn, của sự không cam tâm, của hận thù, của đau lòng và cả hối hận, vô lực.

“Không…………………..!”

Tiếng hét kèm theo khí trường kinh người của Aoi khiến cho tất cả mọi người xung quanh cô dường như gục ngã tại chỗ, 2 mắt trắng dã đã lâm vào hôn mê. Tiếng hét cũng lấy đi tất cả sức lực còn lại của Aoi, cô cũng ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Người duy nhất còn đứng lúc này là Nam và mấy người đứng cách xa Aoi. Nam đầu chảy đầy mồ hôi, tâm tình rối loạn. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt và nhìn về phía Aoi âm thầm nghĩ

“Móa. Cái WTF gì vậy? Nếu mình không lầm thì kỹ năng áp chế tinh thần kẻ khác chỉ có thể là haki bá vương. Ực. Vậy mà Aoi lại có haki bá vương, lại còn ngay lúc này thức tỉnh.”

Hắn lo lắng cho Aoi nên mặc xác tất cả chạy đến đỡ Aoi lên liếc ngang, liếc dọc, nhìn trái nhìn phải thấy không có gì đáng ngại mới an tâm đặt Aoi nằm xuống.

“Hệ thống! Ngươi có thể để xác cha mẹ Aoi vào trong không gian của ngươi không”

“Được. Chỉ cần không phải sinh vật sống có ý thức thì tất cả đều được.”

“Tốt”

Hắn xác định với hệ thống rõ ràng thì đến hạ thi thể cha Aoi xuống rồi thu thi thể của cha mẹ Aoi vào trong không gian. Sau đó hắn tới bên cạnh Aoi một tay dưới cổ, một tay dưới đầu gối bế Aoi dời đi. Lúc hắn rời đi thì có một đám hải quân cùng với quân đội hoàng ra chạy tới hiện trường nhưng hắn đi quá nhanh nên khi bọn chúng đến hiện trường thì chỉ thấy người nằm la liệt.

Nam đưa Aoi quay lại thuyền sau đó vào một căn phòng rồi đặt Aoi nằm xuống. Ánh mắt đau xót nhìn Aoi.

“Cậu nằm nghỉ nhé. Tớ đi nhanh rồi sẽ quay lại”Nam ôn nhu nói.

Hắn ra khỏi phòng, đóng nhẹ cánh cửa lại, ánh mắt lóe hung quang rồi lập tức biến mất.”

HẾT CHƯƠNG“Đoàng…”

“Bịch”Bàn tay của mẹ Aoi đang vuốt ve mặt con gái thì buông thõng rơi xuống đất.

Tiếng súng vang lên, một viên đạn đã xuất ở phần ngực của mẹ Aoi, vì tay Aoi cũng đang đặt lên phần ngực của mẹ mình mà tay cô cũng bị thương nhưng đạn chỉ sượt qua nên không quá nặng. Cả Nam và Aoi ngẩn ra, mẹ của Aoi thì không kịp nói lời từ biệt với cô con gái yêu quý liền cứ thế mà ra đi.

Lúc này Nam thật sự tức giận, tức giận vì chủ quan để mẹ Aoi bị giết ngay trước mặt mình trong khi hắn chỉ dương mắt nhìn mà ko làm gì nổi, cả người hắn tỏa ra sát ý, mắt đảo một vòng rồi ghim chặt tên vừa nổ súng. Người nổ súng không ai khác chính là tên đội trưởng và ngay cạnh hắn là tên hoàng tử đang đắc ý.

“Hay cho một màn mẫu tử tình thâm, chính vì đứa con gái như ngươi mà cha mẹ ngươi mới phải chết, nếu ngươi chịu lấy ta thì đâu chuyện gì mà ngươi còn được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, bây giờ cả cha mẹ ngươi đã chết ngươi còn ở đó mà diễn kịch cho ai xem. Ha ha. Đúng là nữ nhân ngu”Tên hoàng tử nói lớn.

Lời nói của tên hoàng tử rất to ai cũng có thể nghe thấy nhưng Aoi thì lại không. Cô bây giờ như một cái xác không hồn, đôi mắt vô cảm như đang không tin vào hiên thực, đầu óc thì toàn hình ảnh của người mẹ mà cô yêu quý. Còn Nam sau khi nghe được lời của tên hoàng tử thì im lặng, trên tay phải thì đã xuất hiện thanh đại danh kiếm, toàn thân tỏa ra hàn ý lạnh lẽo đến kinh người, dùng tốc độ đi bộ hướng về phía tên hoàng tử. Vừa đi mũi kiếm vừa mài xuống mặt đất tạo nên một âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy.

Tên hoàng tử đang giễu cợt Aoi thì bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, khiến hắn run cầm cập. Cảm nhận được sự nguy hiểm tên hoàng tử lập tức ra lệnh quân hoàng gia tấn công Nam. Bọn hải quân được lệnh thì kẻ rút kiếm, kẻ dương súng gào thét hét xông về phía Nam.

“Giết”

Hai bên chuẩn bị lao vào đại chiến, dường như sắp có màn máu chảy thành sông thì một màn kì dị xuất hiện.

Ở phía xa xa Aoi như đã làm chủ được ý thức của mình. Nước mắt cô lã chã rơi xuống không ngừng, ngửa mặt lên trời hét to. Tiếng hét của sự căm phẫn, của sự không cam tâm, của hận thù, của đau lòng và cả hối hận, vô lực.

“Không…………………..!”

Tiếng hét kèm theo khí trường kinh người của Aoi khiến cho tất cả mọi người xung quanh cô dường như gục ngã tại chỗ, 2 mắt trắng dã đã lâm vào hôn mê. Tiếng hét cũng lấy đi tất cả sức lực còn lại của Aoi, cô cũng ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Người duy nhất còn đứng lúc này là Nam và mấy người đứng cách xa Aoi. Nam đầu chảy đầy mồ hôi, tâm tình rối loạn. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt và nhìn về phía Aoi âm thầm nghĩ

“Móa. Cái WTF gì vậy? Nếu mình không lầm thì kỹ năng áp chế tinh thần kẻ khác chỉ có thể là haki bá vương. Ực. Vậy mà Aoi lại có haki bá vương, lại còn ngay lúc này thức tỉnh.”

Hắn lo lắng cho Aoi nên mặc xác tất cả chạy đến đỡ Aoi lên liếc ngang, liếc dọc, nhìn trái nhìn phải thấy không có gì đáng ngại mới an tâm đặt Aoi nằm xuống.

“Hệ thống! Ngươi có thể để xác cha mẹ Aoi vào trong không gian của ngươi không”

“Được. Chỉ cần không phải sinh vật sống có ý thức thì tất cả đều được.”

“Tốt”

Hắn xác định với hệ thống rõ ràng thì đến hạ thi thể cha Aoi xuống rồi thu thi thể của cha mẹ Aoi vào trong không gian. Sau đó hắn tới bên cạnh Aoi một tay dưới cổ, một tay dưới đầu gối bế Aoi dời đi. Lúc hắn rời đi thì có một đám hải quân cùng với quân đội hoàng ra chạy tới hiện trường nhưng hắn đi quá nhanh nên khi bọn chúng đến hiện trường thì chỉ thấy người nằm la liệt.

Nam đưa Aoi quay lại thuyền sau đó vào một căn phòng rồi đặt Aoi nằm xuống. Ánh mắt đau xót nhìn Aoi.

“Cậu nằm nghỉ nhé. Tớ đi nhanh rồi sẽ quay lại”Nam ôn nhu nói.

Hắn ra khỏi phòng, đóng nhẹ cánh cửa lại, ánh mắt lóe hung quang rồi lập tức biến mất.”

HẾT CHƯƠNG
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.