Thiếu nữ mặc một cái váy trắng vừa rách vừa hở đầu hở đuôi, trên cả người toàn là vết máu ứ đọng, mười ngón tay mềm mại, thon đều như phím đàn trong trí nhớ giờ đây hiện đầy miệng vết thương nứt nẻ, móng tay cũng toàn bộ bị rách, chảy ra những vệt máu đen đã khô lại, đôi mắt vốn dĩ linh hoạt đã không còn chút ánh sáng, trống rỗng nhìn chằm chằm Khương Điềm, nước mắt kéo theo những vệt máu đen khô không ngừng từ khoé mắt chảy xuống.
"Giúp em, cô Khương ơi giúp em với."
Đôi môi khô khốc của thiếu nữ không hề động đậy, nhưng bên tai Khương Điềm lại vang lên thanh âm quen thuộc.
Khương Điềm nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, cưỡng ép đè xuống sự sợ hãi cùng khiếp đảm sâu trong nội tâm, chậm rãi đi về hướng thiếu nữ, cố gắng nở một nụ cười ôn hòa: "Tất nhiên, cô tất nhiên sẽ giúp em, méc với cô xem đã xảy ra chuyện gì được không?"
Ánh mắt thiếu nữ vẫn như trước trống rỗng vô thần, nhìn Khương Điềm tới gần, biểu cảm trên mặt càng ngày càng thống khổ, cô gái giống như nhớ lại một chút ký ức không tốt.
"Đừng sợ, cô ở đây, cô sẽ bảo vệ cho em thật tốt, bây giờ em đã an toàn rồi." Khương Điềm vội vàng nhẹ nhàng trấn an nói.
Thiếu nữ ôm đầu, tiếng nức nở trầm thấp vang lên, thanh âm ủy khuất vô cùng, sau đó cô bé liền thống khổ vặn vẹo cổ, cực kỳ cố gắng muốn há miệng, đến khi cô bé cố gắng hé miệng được một chút xíu, Khương Điềm mới phát hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/1803373/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.