Lục Diễn không nghĩ đến Cố Tư ngay lúc này lại nhắc tới chuyện năm năm trước.
Giống như ký ức bị phong ấn đột nhiên gõ ra một cái khe, ánh sáng rực rỡ, nhưng Lục Diễn thật lâu mới dám xem một lần toàn bộ ký ức đang dũng mãnh hiện ra.
Trên thực tế, hai ngày nay cùng Khương Điềm ở chung một chỗ, Lục Diễn thời thời khắc khắc đều phảng phất như đang trong Luyện Ngục.
Khương Điềm cẩn thận, Khương Điềm hoảng loạn, đều giống như mũi nhọn đâm vào trong lòng Lục Diễn, hắn không thể tìm được một chút xíu nào giống với bóng dáng khi trước trên người cô. Khương Điềm tươi đẹp sáng sủa của ngày xưa thật sự chỉ như ảo giác trong trí nhớ của mình, Lục Diễn nổi điên muốn biết, năm năm này cô đến cùng đã trải qua những chuyện gì, vì sao lại quên mất hắn rồi.
Ngay khi Lục Diễn đi đến trước xe, Khương Điềm đang ngồi ở trong xe ngẩn người như nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, liều mạng chạy về phía nhà Tần Tuyền.
"Khương Điềm!" Lục Diễn hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Mã Hầu trước khi vào phòng thẩm vấn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị tức chết, quả nhiên chưa đến năm phút đồng hồ, Mã Hầu liền bị Tần Tuyền chọc cho tức giận đến mức muốn ném cái thẻ ngành cảnh quan xuống đất, bộ dáng như ông chú hung hăng muốn nhào lên cho thằng cháu khốn nạn một trận.
Đúng lúc này, Khương Điềm sốt ruột gấp rút xông vào, cô thậm chí không còn tâm trí cùng Mã Hầu chào hỏi, chạy thẳng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/1803368/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.