Trương Lệ hoảng sợ vạn phần, ôm đầu co lại thành một cụm, nghe được nửa câu sau của Lục Diễn, đầu tiên là cứng người, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, khó tin nhìn hắn: "Các người là cảnh sát, sao lại có thể nói ra mấy lời điên rồ như vậy!!"
"Chờ sau khi mẹ cô thật sự biến thành con số trên báo cáo của tôi, lại đến nói với tôi như vậy đi." Lục Diễn cười lạnh một tiếng, đứng lên, "Nếu cô cái gì cũng không chịu nói, tôi cũng không lãng phí thời gian của cô nữa, Mã Hầu, đưa cô ta ra ngoài."
"Lục ca, di động của Trương Miêu Hương vẫn không nằm không khu vực phủ sóng, nếu thả cô ta ra, chúng ta biết đi đâu mà tìm người?" Mã Hầu trầm giọng nói.
"Ngay cả con gái ruột bà ta còn không sốt ruột, cậu gấp cái gì?" Mắt Lục Diễn nhìn Trương Lệ một đầu mồ hôi lạnh, vỗ vỗ vai Mã Hầu, "Án tử của hai người Phù Vũ Học và Lý Vũ, hiện giờ chứng cứ đầy đủ để kết án rồi, đừng có không việc gì đi tìm việc, sắp xếp xong liền thu đội về thị cục."
Mã Hầu lập tức ngầm hiểu, Lục Diễn đang diễn trò cho Trương Lệ xem, vội vàng phối hợp: "Cũng đúng, con gái nhà mình còn không thèm quan tâm đến mẹ nó, chúng ta rảnh đâu mà can thiệp làm gì."
Trương Lệ hoang mang lo sợ ngồi ở chỗ kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trời rất lạnh nhưng trên trán lại rịn mồ hôi giàn giụa.
"Trương tiểu thư, cám ơn cô đã tới phối hợp công việc của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/155381/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.