Edit:An Minh Tuệ.
______________________
Thời điểm Giang Niệm thi cuối kỳ kết thúc trở lại thành phố B, đối mặt không chỉ có khuôn mặt khóc tang của Giang Tiểu Bảo, còn có ba cái mặt khác ỉu xìu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất là thống khổ, còn ngay tại trong viện nhà cô, thưa thớt hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tưới lấy hoa hoặc đang gặm cỏ đó.
Bốn năm qua đi, bọn cậu đã không còn là bộ dáng của mấy đứa trẻ mấy năm trước, thanh niên mười tám tuổi, vóc dáng cao lớn không ít, ngũ quan đã từng non nớt cũng thay đổi, bây giờ đều là thiếu niên đẹp trai, thanh xuân dào dạt, tràn đầy sức sống, nghe nói còn có mấy cô bé đuổi theo tỏ tình.
Sau khi thi đại học kết thúc, ba năm gông xiềng được tháo bỏ, vậy hẳn là biến thành một con khỉ chạy loạn vui đến không biết mình họ gì tên gì nha, kể cả nhảy lên đầu lật ngói cũng là việc nhỏ, làm sao mấy cái này đều ở trong sân nhà cô một bộ thê thê thảm thảm ưu tư tràn ngập bộ dáng đáng thương chứ?
Chẳng lẽ là quá lâu không gặp nên nhớ cô rồi?
Giang Niệm rất cảm động, từ túi xách móc ra mấy đồng tiền màu xanh ném tới, coi như là biểu dương.
Hoắc Bình đen mặt, cậu nhặt lên liền nhét trong túi: “Lúc này chỉ cho mấy đồng tiền, chị đuổi ăn mày sao?”
Giang Niệm lắc đầu, chân thành nói: “Dĩ nhiên không phải, đây đã là nhân từ lớn nhất của chị, cái này đã đầy đủ nói rõ là chị đến cỡ nào cỡ nào quan tâm các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-cua-nu-chinh/1794149/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.