Edit:An Minh Tuệ.
_____________________
«Tổng giám đốc đại nhân của tôi » sắp phát sóng, Giang Niệm vẫn y nguyên gặp phải một cái vấn đề rất rất lớn—— nghèo khó. Cô là thật sự nghèo, nghèo liền mang ý nghĩa không có tiền, không có tiền liền không có cách nào làm tuyên truyền, không có tuyên truyền thì có khác gì thiên sứ gãy cánh đâu? Có khác nhau ở chỗ nào?
Giang Niệm quay năm triệu lại không phải là vì vui vẻ hay vì ngu ngốc gì, cô hi vọng có càng nhiều người xem phim của cô quay, trông thấy ưu tú cùng tài hoa của cô, quan trọng nhất chính là có thể kiếm một chút tiền nho nhỏ, dù sao cô đã đầu tư cả tinh lực ở bên trong đó như vậy, còn đem kinh nghiệm của mấy năm trôi qua áp dụng hết vào, làm sao thì cũng phải về một chút chứ.
Lại nói cô đã thu nhiều tiền hiếu kính như vậy, làm đại tỷ của người ta, không có chút bản lĩnh thật sự thì mang theo đàn em như thế nào? Chỉ sợ địa vị của cô cũng khó mà giữ được.
Giang Niệm cảm thấy cô không thể lại tiếp tục che giấu, nhất định phải tung ra vũ khí cuối cùng của cô.
Cô không nói hai lời, liền cầm ‘đan dược mỹ nhan’ ra nhai nhai. Đại khái ăn được ba phút, Giang Niệm cũng không đợi được chuyện giống như trong truyền thuyết là bốc lên đầy một người mồ hôi đen, lại nhìn mình trong gương, sắc mặt vẫn trắng bệch trắng bệch, dưới mắt vẫn là quầng thâm mắt, còn có bởi vì quá lo nghĩ về chuyện nghèo khó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-cua-nu-chinh/1794119/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.