Cố Tá phát hiện ba huynh đệ trước mặt tức khắc đều trở nên vô cùng khẩn trương, nhìn hắn chằm chằm tựa như gặp phải nan đề đáng sợ gì đó, Hồ Trường Phong vốn đã tiếp nhận hắn trong đôi mắt nhỏ cũng ánh lên kinh hoảng.... Chẳng lẽ Hồ Trường An thật sự mắc phải căn bệnh đáng sợ gì đó?
Suy nghĩ mấy bận, Cố Tá cũng không muốn tiếp tục làm lòng người khẩn trương, hắn rối rắm nói: "Trường An huynh đối với ta có ân cứu mạng, hiện giờ ta nhìn thấy thân thể Trường An huynh tựa hồ không tốt lắm, vì thế mới muốn bỏ ra một phần sức lực nhỏ bé của mình, cũng coi như cho ta cơ hội báo đáp ân tình đi."
Hồ Trường Bích giọng giòn vang hỏi: "A Tá đại ca, ngươi có thể ra bệnh trạng của đại ca nhà ta sao?"
Cố Tá cũng không úp mở, gật gật đầu: "Có vài nghi vấn, nhưng vẫn chưa thể xác định cụ thể được."
Hồ Trường Phong rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nhịn không được kích động nói: "Vài nghi vấn? Ngươi là có ý tưởng khác lạ gì sao?"
Cố Tá dừng một chút, rất cẩn thận nhìn qua: "Trường An huynh chẳng lẽ.... Đã có kết quả chẩn đoán chính xác? Có phải..... Cũng vừa mới biết được chính xác hay không?"
Hồ Trường An hơi hơi cười khổ: "Cũng không phải thế, chứng bệnh này của ta từ năm ba tuổi bắt đầu học võ đã được chẩn đoán xác thực qua, tới bây giờ đã là mười bảy năm rồi."
Ba tuổi học võ, cho tới bây giờ...
Cố Tá im lặng.
Nhiều năm vậy rồi vẫn không trị tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-duoc-a/1802859/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.