Thanh niên tùy tiện cười một tiếng: "Bỉ có giai nhân, vận tư ngút trời..... Thiếu niên lang, nếu là bổn hoàng tử cứu ngươi, ngươi liền theo bổn hoàng tử thế nào?" Thiếu niên tử y chán ghét nhìn hắn một cái: "Ngươi nếu không có ý tốt, lại đem ta mau mau đẩy xuống là được, đừng có mồm năm miệng mười nói lời mê sảng!" Thanh niên nhướng mày, cũng không tức giận, ngược lại đưa tay nắm cằm thiếu niên kéo qua: "Bổn hoàng tử nếu là không đẩy ngươi, càng muốn bắt nạt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Thiếu niên áo tím cười lạnh: "Ngươi nếu có loại tâm tư đó, đại khái có thử một lần!" Sau một phen đối thoại, thanh niên trường bào huyền sắc cao giọng cười ha ha, sau đó ôm lấy vòng eo thiếu niên, tiếp tục chạy về phương hướng trước đó. Giọng hắn cũng chậm rãi ung dung trong gió: "Bắt nạt hay không thì phải để bổn hoàng tử xem bản lĩnh của ngươi! Người ngoại lai, ngươi nếu không có bản lĩnh, vậy cũng không thể trách bổn hoàng tử....." Thiếu niên áo tím bị hắn ôm dưới khủy tay, đầu rũ xuống hơi hơi nâng lên, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm. Tử vong chi lộ đích xác nguy hiêm cùng cực, sau khi tiến vào, ban đầu hắn còn có thể cùng đệ tử tiềm tu bảo vệ lẫn nhau một đường, càng về sau nguy hiểm càng gia tăng, đệ tử tiềm tu kia vô lực bảo hộ cuối cùng hai người đường ai nấy đi. Nguyên bản hắn có tinh thần lực hộ thân ngược lại tự mình chèo chống được mấy ngày, chỉ tiếc tốc độ tinh thần lực khôi phục quá chậm, lại không có đan dược phù hợp hỗ trợ, đến khi hao hết lực lượng suýt nữa đã bị yêu hoa cắn nuốt. Hiện tại được người cứu, theo như tin tức hắn ngẫu nhiên nghe được trước đó cùng ứng với những lời người nọ nói, người trước mặt là một hoàng tử đến từ Trung Ương đại lục. Chỉ là tên hoàng tử này tính tình quái dị, còn không biết là phúc hay họa đây. Tóm lại, cũng coi như là có một nơi để đi. Chỉ không biết tên sư đệ ngốc tính tình thuần thiện kia của mình cùng nghĩa huynh tâm tư âm trầm của hắn hiện giờ đang ở đâu, có an toàn hay không? Đáng tiếc hắn lúc đầu bận rộn thích ứng hoàn cảnh, lúc sau lại đơn độc hành động, trước sau đều không thể nghe ngóng được cái gì... Cái tên sư đệ "tính tình thuần thiện" cùng nghĩa huynh "tâm tư thâm trầm" được nhớ thương lúc này đang chạy vội trên đường lớn, mắt thấy sắp đã tiến vào cổ thành phía trước. Đây đúng là tòa cổ thành cuối cùng, phàm là người có thể sống sót đi vào tòa thành này đều biết nơi đây chính là chung điểm, chỉ cần có thể đi qua tòa thành này, liền có thể thuận lợi tiến vào Trung Ương đại lục. Bất quá cụ thể làm thế nào đi qua cổ thành, phương pháp đương nhiên nằm quanh quẩn trong tòa thành này. Chạy khoảng chừng mấy chục dặm, Công Nghi Thiên Hành thoáng ngừng chân. Cố Tá nhíu mày, bám vào đầu vai Công Nghi Thiên Hành lo lắng nói: "Đại ca, chúng ta đã tới được đây rồi, không biết Hứa sư huynh hiện tại thế nào? Tuy rằng hắn có người bảo hộ, nhưng thực lực người đó cụ thể ra sao cũng không biết.... Liên tiếp mấy ngày qua, cũng chưa từng nhìn thấy tung tích Hứa sư huynh, cũng không có nghe người ta nhắc tới, thật sự khó lòng yên tâm nổi." Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá không cần quá lo, Hứa sư huynh không xuất hiện trên những con đường trước đó, chưa chắc đã là gặp chuyện không may. Nếu vị đệ tử tiềm tu kia cũng chưa từng găp qua, rất có thể hai người sau khi vào cửa liền bị đưa vào con đường khác, cho nên chúng ta mới không gặp được người." Cố Tá mím môi: "Dù là đường khác, cũng không biết có an toàn hay không....." Công Nghi Thiên Hành thấy hắn đúng là rất lo lắng cho Hứa Linh Tụ, liền an ủi hắn: "Hiện giờ lo lắng cũng vô dụng, chờ khi chúng ta tiến vào Trung Ương đại lục, nghĩ cách bái nhập vào một thế lực, sau đó lại cẩn thận hỏi thăm cũng không muộn." Cố Tá nghe hiểu, liền gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Cũng phải. Hứa sư huynh rất thông tuệ, khẳng định có thể tự mình bảo toàn, an ổn sống sót." Công Nghi Thiên Hành tự nhiên cười cười phụ họa hắn vài câu. Cố Tá chẩm rãi hết sầu. Sau đó, âm thanh Công Nghi Thiên Hành mang theo chút ngưng trọng: "A Tá, hiện giờ đã là tòa thành cuối cùng, chúng ta phải thật cẩn thận, nếu không...." Cố Tá giật mình: "Đại ca lo lắng Tam vương gia kia?" Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Mấy ngày nay Tam vương gia không hề có động tĩnh gì, trước đó chúng ta khiến hắn tổn thất nặng nề, hắn nếu bỏ qua chẳng phải sẽ để lại vết dơ trên con đường võ đạo của mình hay sao? Tất nhiên phía sau còn có hậu chiêu. Hắn càng yên tĩnh, chỉ sợ càng là phẫn nộ, hắn nếu muốn xuất đầu, nhất định sẽ tại tòa thành cuối cùng này tìm chúng ta tính sổ." Cố Tá hiểu rõ, gật gật đầu: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta trước đó giết nhiều thủ hạ của hắn như vậy, còn không phải là chờ ngày này sao?" Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Không thể thiếu cảnh giác. A Tá, đệ còn bao nhiêu Độc Đan?" Cố Tá tính nhẩm một chút: "Khoảng tám viên mười viên." Bởi vì trước đó hạn chế dùng, đến giờ còn lại không ít. Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ: "Đệ đem chúng nắm sẵn trong tay, một khi có gì bất ổn, lập tức ném ra. Hiện giờ không cần tiết kiệm, đối với người Tam vương gia cũng không cần lưu tình. Chỉ là cũng phải phòng bị những kẻ rình rập mặc trai cò tranh nhau muốn ngư ong đắc lợi, trên Thiên tuyển chi lộ lần này tuy chỉ có Tam vương gia đối với chúng ta đuổi sát không bỏ, nhưng hai người còn lại kì thật thực lực cũng không dưới Tam vương gia, chúng ta cũng cần phải cẩn thận phòng bị mới được." Cố Tá nghiêm mặt: "Đại ca yên tâm, ta hiểu rồi." Công Nghi Thiên Hành lại phân phó vài câu, nói một chút về chiến thuật linh tinh này nọ, trong bất tri bất giác, cho dù bọn họ thả chậm tốc độ cũng đã đến được trước tòa cổ thành cuối cùng. Tòa cổ thành này, cũng chính là tòa thành duy nhất được dựng bia đá lưu lại tên. "Quy Trung Thành." Lại nghĩ, đây có thể là do một đám người đại lục kề bên năm đó sở lập nên, lợi dụng con đường này trở về Trung Ương đại lục.... Quy Trung, trở về Trung Ương đại lục. Ý nghĩa tên này, vừa nhìn đã hiểu. Cửa thành không có thủ vệ, Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá vào thành, trước mắt chính là cảnh tượng phi thường náo nhiệt. Mà loại náo nhiệt này so với những cổ thành trước đó có chút bất đồng. Những cổ thành trước đó cho dù có bá tánh, có người đi đường, còn có các loại cửa hàng buôn bán, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát những người đó sẽ cảm thấy có chút bất ổn–– bởi vì bên trong một Võ giả, một Luyện dược sư cũng không có! Tất cả đều là bá tánh phổ thông tầm thường, nhưng ngược lại ẩn chứa cảm giác không bình thường như vậy. Chính là tòa Quy Trung Thành cuối cùng này khiến cho Cố Tá cảm giác cực kì giống với bất luận thành trì nào ở Thương Vân Quốc, có bá tánh, có Võ giả, thậm chí nơi này đại đa số đều là Võ giả, bá tánh bình thường cực kì thưa thớt. Hơn nữa bá tánh nơi này cùng những "bá tánh" trước đó hoàn toàn đối lập, bọn họ nhìn ra trên người những bá tánh này mang theo một loại sinh khí phấn chấn bừng bừng, khác một trời một vực với đám bá tánh quái vật kia. Cố Tá mơ hồ không rõ. Những người này từ đâu tới? Nhìn thực lực bọn họ, Hậu Thiên Tiên Thiên đều có, khẳng định không phải những người đến từ các đàn vực. Chẳng lẽ trong cổ thành này thật sự có người sinh hoạt? Cũng không đúng, nghe nói trong Tử vong chi lộ sương mù kì dị dày đặc, căn bản không ai có thể sinh tồn a. Công Nghi Thiên Hành nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn thấy được mấy Võ giả Thoát Phàm cảnh khí chất khác biệt nơi này, xem ra cũng là người giống như bọn họ, đều từ bên ngoài tiến vào. Mặt khác người dân trong thành cũng rất nhiệt tình, y nhìn thấy có Võ giả đi qua dò hỏi sự tình, người dân đều trả lời, nếu không biết liền sẽ lắc lắc đầu, duỗi tay chỉ vào nơi nào đó ở hướng đông. Vì thế, Công Nghi Thiên Hành nhấc chân đi về hướng đông. Cố Tá lấy lại tinh thần: "Đại ca, chúng ta đi đâu?" Công Nghi Thiên Hành nói: "Nếu nơi này cùng cổ thành khác bất đồng, liền cứ hành động y theo cách làm của đại lục kề bên thôi. Chúng ta mới đến, theo lý nên tìm một nơi có thể hỏi thăm tin tức." Cố Tá sửng sốt: "Hướng này á?" Công Nghi Thiên Hành đem chuyện mình quan sát được nói lại, đáp: "Hẳn là vây." Cố Tá cũng nhìn thấy một hai Võ giả từ bên cạnh vượt qua, quả nhiên cũng là hướng này, nhưng Công Nghi Thiên Hành cũng không nôn nóng, từng bước một, ổn định vững chắc. Lại nói a, Tam vương gia thế nào vẫn chưa thấy tung tích... Chẳng lẽ hắn còn có âm mưu gì đó? Cũng không đến mức đó chứ..... Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá thuận lợi đến sườn đông. Nơi này là một con phố cực kì phồn hoa, vài Võ giả chạy đến trước đó vừa vặn biến mất tại một tòa cổ lâu. Cố Tá: "Chính là nơi đó." Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá đi tới, ở cửa liếc mắt đánh giá một cái. Liền có một thiếu niên lanh lợi chạy chậm tới: "Hai vị chính là khách nhân đến từ đại lục kề bên?" Cố Tá trả lời hắn: "Đúng vậy, người sao lại biết a?" Thiếu niên lanh lợi tươi cười đắc ý: "Tất cả khách nhân đến từ nơi đó nếu muốn sống sót rời đi đều phải đến nơi này của chúng ta một chuyến!" Hắn lại xem xét hai người một lượt: "Hai vị khách nhân có muốn vào không a?" Cố Tá chọc chọc bả vai Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca?" Công Nghi Thiên Hành cười: "Tất nhiên phải vào." Cố Tá tin tưởng phán đoán đại ca nhà mình, cũng gật đầu với thiếu niên lanh lợi đi: "Làm phiền dẫn đường." Thiếu niên tựa hồ đã sớm đoán được quyết định của bọn họ, quay người lại, ồn ào hét lên: "Tân khách nhân tới rồi! Đưa tới phòng rộng rãi nhất...." Công Nghi Thiên Hành cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]