Edit: Cám Trên tấm bia đá, rậm rạp không dưới mấy ngàn cái tên, hơn nữa thông tin đề cập đến trên đó, thậm chí còn nhiều hơn trên Kình Vân bảng. Cố Tá kinh ngạc. Hắn quan sát tấm bia đá này, phát hiện danh phận những người này đề sắp xếp có quy luật, từ trái sang phải, tên từ thưa thớt đến dày đặc. Mặc kệ là thưa thớt hay dày đặc, tên những người đó đều xếp thành hàng thẳng đứng, không hề lẫn lộn vào nhau, hơn nữa dựa vào vị trí đầu tiên ban trái, Cố Tá thấy được một ít cái tên quen thuộc... Hoang Cơ, Hồ Ngọc Lỗi, Từ Kiều Kiều, Đằng Vân Phi... Nhưng kì quái chính là, tên những người này, trình tự sắp xếp cũng bất đồng với thứ tự trên Kình Vân bảng. Công Nghi Thiên Hành cười: "Lăng cô nương, không biết đây là có ý gì?" Lăng Tử Vi nói: "Phàm là người đến đây thí nghiệm, cần phải thả người nhảy lên, dùng ngón tay viết tên mình lên bia đá trước mặt. Tấm bia đá này, mỗi một trượng đều mang đến áp lực khác nhau, cho nên tên khắc được càng cao, cũng chứng minh được thực lực bản thân càng cường. Bất quá, thực lực này chỉ là lấy trình độ hùng hồn để cân nhắc, chiến lực chân chính thế nào, còn phải xem Kình Vân bảng." Nói cách khác, nơi này không biệt lắm chính là kiểm nghiệm căn cơ của mọi người, nội tình gì đó, vào thời điểm chiến đấu, rất nhiều nhân tố đều sẽ thay đổi chiến cuộc, đó là thiên biến vạn hóa.... Vì thế mới có chuyện khiêu chiến Kình Vân bảng. Bởi vậy tấm bia đá này chính là nơi đánh bóng tên tuổi, không có tác dụng trọng yếu gì, chính là nếu muốn thử, thể nghiệm một phen cũng chưa chắc không thể. Cố Tá mở miệng hỏi: "Đại.... Công tử có muốn thử hay không?" Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Đã tới, liền thử một lần vậy." Hơn nữa, y mới đến, phải ở chỗ này hiện lộ ra chút danh khí, ngày sau mới có người nguyện ý khiên chiến, nếu y muốn khiêu chiến người khác, cũng sẽ không bị đối phương tùy ý cự tuyệt. Công Nghi Thiên Hành quyết định chuyện gì, Cố Tá trước nay đều sẽ thuận theo, Lăng Tử Vi cũng rất nổ lực thể hiện chính mình, lúc này cũng rất dịu ngoan. Hai người an an tĩnh tĩnh đứng một bên, chờ Công Nghi Thiên Hành hành động. Cố Tá: "Không biết đại ca sẽ xếp hạng thứ mấy...." Lăng Tử Vi: "Thông thường Võ giả Tiên Thiên đều không thể xếp đến khu thứ nhất, nếu có thể lên đến khu thứ hai, đó chính là tuyệt đỉnh thiên tài." Cố Tá: "Vậy đại ca nhất định chính là tuyệt đỉnh thiên tài!" Hai người đối thoại, Công Nghi Thiên Hành cũng nghe vào trong tai, y cũng không nói gì, sau khi quan sát tấm bia đá, gót chân dùng lực, bay lên trời. Chỉ một thoáng, một cổ phái nhiên từ đỉnh đầu truyền xuống, tựa hồ giống như tấm chụp ruồi bọ, muốn đem người sống sờ sờ trước mắt nhốt đánh vào dưới lòng đất! Nhưng đối với Công Nghi Thiên Hành mà nói, chút áp lực này cũng chưa tính là gì. Sau khi đem chân khí vận chuyển một vòng trong cơ thể, cổ áp lực kia liền giảm bớt đi rất nhiều, Công Nghi Thiên Hành tiếp tục bay lên, rất nhanh đã đột phá đến khu vực thứ nhất kia, tiến vào phạm vi khu vực thứ hai. Cố Tá ngửa mặt mà nhìn. Khu thứ nhất, khu thứ hai đều chỉ cao năm trượng, nghe nói chính là nơi thích hợp với Tiên Thiên Võ giả, lại nhìn lên trên, khu thứ ba ước chừng hai mươi trượng, là nơi mở ra phong thái của Thoát Phàm cảnh. Trên đó có vô số tên, phần lớn đều xếp vào khu vực thứ ba, tên ở khu thứ nhất thứ hai đều cực kì thưa thớt, lưu lại ở đó bất quá chỉ có mấy trăm người ít ỏi mà thôi. Cố Tá vừa nghĩ, cũng coi như hiểu được. Tên của Võ giả Thoát Phàm cảnh cùng Tiên Thiên Võ giả không trùng lặp, đây có phải chứng minh sau khi Võ giả lưu danh tại khu thứ ba, tên ở khu thứ nhất thứ hai cũng sẽ biến mất? Nói cách khác, không có khả năng xuất hiện tình trạng như hiện giờ... Chỉ thấy Công Nghi Thiên Hành càng bay càng cao, trong nháy mắt ngắn ngủi, đã lên đến năm trượng, sáu trượng, bảy trượng! Ngay sau đó là bảy trượng năm, bảy trượng bảy... Tám trượng, tám trượng một, tám trượng hai.... Lúc bắt đầu tốc độ cực nhanh, dần dần thế bay có chút chậm lại, sau đó mỗi lần bay lên một thước đều có chút khó khăn, cuối cùng thời điểm đạt đến chín trượng chín chín, không còn bay lên nữa! Như vậy chín trượng chín chín, chính là cực hạn. Sau đó, Công Nghi Thiên Hành dừng lực, vươn ra ngón tay viết xuống tên mình. Trong phút chốc, bốn chữ "Công Nghi Thiên Hành" nở ra quang mang lóa mắt, lập tức đem tất cả tên ở khu thứ nhất thứ hai đều trấn áp phía sau. Cố Tá buột miệng thốt ra: "Thật là lợi hại." Trong mắt Lăng Tử Vi cũng hiện lên một tia khâm phục. Công Nghi Thiên Hành rơi xuống, nhìn Cố Tá cười tươi, thần thái thật sự rất nhẹ nhàng. Cố Tá vừa nhìn, liền biết đại ca nhà mình vẫn chưa dốc toàn lực, lập tức chớp chớp mắt. –– đúng nha, đại ca hắn thời điểm Tiên Thiên lục trọng có thể "tay không xé nát Thoát Phàm cảnh", hiện tại đã đột phá thêm một bước, muốn vượt lên mười trượng, hẳn là cũng không thành vấn đề đâu? Trước mắt bá chiếm vị trí đứng đầu Tiên Thiên, cũng rất có lực thuyết phục. Bất quá thí nghiệm đã xong, Kình Vân bảng cũng xem qua, Cố Tá nhớ tới còn một "kỳ" Lăng Tử Vi nhắc qua trước đó, liền quay đầu nhìn nàng: "Lăng cô nương, cô nói Kỳ Hỏa Vân, ở đâu có thể nhìn thấy?" Không phải nói đến đỉnh núi sẽ thấy sao? Thân thể mềm mại Lăng Tử Vi khẽ nhoáng, cả người liền xuất hiện bên trái Kình Vân bảng: "Ở chỗ này." Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành liếc nhau, hai người cũng đến đó. Sau khi vòng qua Kình Vân bảng, Cố Tá phát hiện nơi Lăng Tử Vi đang đứng, phía trước là một hố to, Lăng Tử Vi một thân váy dài vàng nhạt, giờ phút này trên làn váy tựa hồ lập lòe hồng quang nhàn nhạt. Cố Tá chạy chậm tới, cũng không cảm nhận được có gì đặc thù, chờ đến hố to rồi, theo ngón tay nhỏ dài của Lăng Tử Vi nhìn xuống, hắn liền hít ngược một hơi khí lạnh. –– Ui?? Công Nghi Thiên Hành rũ mắt, cũng nhìn thấy cảnh thượng bên trong hố. Hố to này trong phạm vị ít nhất bảy tám trượng, có vô số mây đỏ lớn bé trôi trôi nổi nổi. Phía trên tầng mây dày đặc còn có ngọn lửa nhảy lên, thoạt nhìn như là thật thể, không phải ngọn lửa thông thường. Chẳng lẽ đây là mây lửa? Lăng Tử Vi bắt đầu giải thích: "Đây là Kỳ Hỏa Vân, nơi này hố hỏa vân, cũng không biết từ bao nhiêu năm trước, trong hố này tự nhiên sinh thành mây lửa. Nó rất kì lạ, phàm là Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh nhảy xuống, đều có thể dừng chân phía trên hỏa vân, không đến mức rơi vào trong hố sâu vạn trượng. Nhưng là Võ giả Thoát Phàm cảnh đi xuống, không chỉ không thể mượn sức hỏa vân dừng chân, còn sẽ bị tập hỏa vân công kích, hoặc là trọng thượng trở về... Hoặc là thân chết trong hố." Cố Tá nhìn thấy, có vài đệ tử Tiên Thiên đang khoanh chân ngồi trên một đoàn hỏa vân, quanh thân bọn họ giống như bị ngọn lửa bao vây, biểu tình trên mặt cũng phá lệ dữ tợn dọa người, ở bên ngoài thân thể bọn họ, hắc khí nhàn nhạt không ngừng toát ra, trên trán mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống, ngay cả quần áo trên người cũng thấm ướt một mảng. Bọn họ đây là bị lửa đốt sao? Nhìn giống như có chút đau, nhưng cũng sẽ không chết đâu nhỉ? Công Nghi Thiên Hành cũng mở miệng hỏi: "Lăng cô nương, những đệ tử trên hỏa vân đó, chính là các sư huynh sư tỷ đồng môn tiềm tu ở đây sao?" Lăng Tử Vi gật gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ chính là đệ tử tiềm tu ở đây, lúc này đang dùng hỏa vân tôi thể." Cố Tá: "Hỏa vân tôi thể?" Dùng lửa đốt chính mình sao... Lăng Tử Vi rất nhanh giải thích: "Lửa này thập phần kì lạ, phàm là Tiên Thiên Võ giả khi ngồi trên hỏa vân, chỉ cần đem chân khí bao trùm toàn thân, ngọn lửa kia liền sẽ không thể làm bỏng thân thể, từng đợt hỏa tuyến nhè nhẹ xuyên thấu qua chân khí tiến vào trong cơ thể, thiêu đốt tạp chất, khiến cho thân thể thuần tịnh vô cấu* (nhơ bẩn, ô uế) cũng khiến cho đông đảo Võ giả Tiên Thiên ngày sau đột phá, cũng giảm bớt phần nào trở ngại. Bởi vậy, có rất nhiều đệ tử tiềm tu tư sản phong phú lại có chút đặc quyền, có thể mua sắm lượng lớn đan dược, nhưng ăn nhiều đan dược sẽ lưu lại tạp chất, từng chút tích tụ lại trong thân thể, lúc này chỉ cần nhẫn nại chịu chút thống khổ tại hố hỏa vân để lửa thiêu đốt vài lần, liền có thể đem bản thân "tẩy sạch" đến sạch sẽ. Hơn nữa, thân thể dưới nóng bỏng này cường độ trở nên càng cao, khiến cho lực lượng bọn họ cũng càng thêm cường hãn. Cố Tá gật gật đầu: "Vậy nếu tiêu hao hết chân khí thì sao?" Lăng Tử Vi: ".... Trước khi chân khí tiêu hao hết nhất định phải rời đi, nếu không lập tức sẽ bị lửa quấn toàn thân, đem người từ trong tới ngoài thiêu đốt sạch sẽ. Trừ phi bản thân là Võ giả thuộc tính hỏa, tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, nói không chừng còn có cơ hội chạy trốn, bằng không chính là phải chết không thể nghi ngờ." Cố Tá thụ giáo. Cho nên đây là một nơi rất tốt, chỉ là thời điểm tu luyện phải cực kì cực kì cẩn thận mới được. Sau đó, Lăng Tử Vi lại giới thiệu một chút quy củ khiêu chiến Kình Vân bảng. Đầu tiên là Kình Vân bảng thượng bảng cùng thượng bảng, hạ bảng cùng hạ bảng khiêu chiến lẫn nhau không thành vấn đề, nhưng nếu là thượng bảng cùng hạ bảng, như vậy thứ nhất người thượng bảng không thể sát hại người hạ bảng, thứ hai chỉ cho phép hạ bảng khiêu chiến thượng bảng, thượng bảng không thể khiêu chiến hạ bảng. Đây cũng là vì không muốn các đệ tử được coi trọng tàn sát lẫn nhau, đồng thời cũng để cho đệ tử thực lực cao không thể ngán chân các thiên tài khác, tùy ý xuống tay bóp chết thiên tài. Đương nhiên, ngoại trừ quy củ này ra, cũng không còn quy củ gì khác. Các đệ tử đến Kình Vân Sơn này, muốn dừng lại bao lâu thì ở bấy lâu, muốn rời đi chỉ cần đưa ra lệnh bài liền có thể rời đi, thật sự rất tự do. Nhưng những nơi được ngăn cách bên trong, các đệ tử cũng đừng đi thăm dò, vì khẳng định sẽ tìm không thấy, dù cho các trưởng lão cao tầng từ nơi đó đi ra, cũng sẽ không đi ngang qua bên ngoài này. Còn có một ít việc, phàm là Lăng Tử Vi nhớ ra, đều nói lại với bọn họ. Cố Tá vừa nghe, liên tục gật gật đầu. Nếu không gặp được Lăng Tử Vi, hắn cũng đại ca cũng sẽ tìm người dò hỏi, không nói đến có thể vừa lúc gặp được người nhàn rỗi đi qua hay không, cho dù gặp được, người ta dựa vào gì phải tinh tế giải thích cho ngươi chứ? Vì thế vận khí bọn họ quả thật quá tốt. Nên nói đều đã nói xong, Lăng Tử Vi cũng không ở lại nữa, nàng cũng còn rất nhiều việc phải hoàn thành, liền cùng hai người cáo biệt, đi xuống núi. Công Nghi Thiên Hành cũng không nhiều lời, dặn dò Cố Tá một tiếng, liền thả người nhảy vào hố hỏa vân. Đúng, y cũng muốn thể hội chút cảm giác hỏa vân tôi thể. Khoảnh khắc vừa nhảy vào, Công Nghi Thiên Hành đem chân khí trải rộng toàn thân, trong phút chốc, liền có vô số ngọn lửa liếm láp kéo tới, đem trên dưới toàn thân vây lại. Một tia hỏa tuyến vào thân thể, nháy mắt càn quét khắp nơi, kinh mạch, huyết nhục, xương cốt, lục phủ ngũ tạng, tất cả dưới tác dụng của hỏa tuyến không ngừng sinh ra cảm giác bỏng cháy. Hỏa tuyến tựa hồ như đang tìm kiếm công kích thứ gì đó, cho nên rẽ trái quẹo phải, dò soát khắp nơi, chúng nó không ngừng tàn sát bừa bãi một hồi, thế nhưng không thể tìm ra, cuối cùng tụ tập lại trong huyết nhục, bên ngoài nội tạng cùng tĩnh mạch lẳng lặng thiêu đốt. Giờ khắc này, tơ máu thịt khối, mỗi một chỗ nhỏ nhất, hết thảy đều như bị thứ gì đó rút cạn, trở nên héo rút, sau lại được chân khí tràn đầy, một lần nữa trờ nên no đủ.... Kỳ thật cũng rất bình thường. Hỏa Vân là một loại lửa rất kì lạ, thứ hỏa tuyến không ngừng tìm kiếm, còn không phải là tạp chất bên trong cơ thể hay sao? Nhưng Công Nghi Thiên Hành là Thiên Đố Thân Thể, huyết nhục Tiên Thiên, vốn dĩ đã vô cùng thuần túy, cho dù thời thiếu niên ốm yếu đã dùng một ít đồ vật không thuần tịnh, chính là từ khi gặp được Cố Tá, y chỉ ăn dược thiện tinh hoa, cùng với đan dược cực phẩm. Giữa hai thứ này, dược thiện có lẽ ngẫu nhiên sẽ vì có vô số dược liệu cùng cấp bậc tinh thịt mà tạo thành chút tạp chất, nhưng cực phẩm đan dược không hề có tạp chất, tự nhiên sẽ khiến thân thể y càng thêm thuần tịnh –– căn bản đã đạt đến trình độ vô cấu. Trước khi tôi thể, Công Nghi Thiên Hành đã một ngày đêm chưa ăn cơm, sau khi đột phá thất trọng lại đem chút tạp chất ít ỏi kia đẩy ra ngoài, tiêu tán trong không khí, nên hiện tại những hỏa tuyến kia dù tìm kiếm thế nào, cũng tìm không ra nửa điểm tạp chất. Cho nên, hỏa vân tôi thể, đúng là chỉ có thể tôi thể mà thôi. Cố Tá ngược lại khoanh chân ngồi trước hố hỏa vân, cúi đầu dùng tinh thần lực chú ý đến đại ca nhà mình. Hắn nhìn thấy sau khi Công Nghi Thiên Hành nhảy xuống liền được một đóa hỏa vân tiếp được, cũng thấy được trên hỏa vân kia bốc lên hỏa diễm, hoàn toàn bao vây Công Nghi Thiên Hành, cơ hồ muốn đem người che lấp đi. Cố Tá càng nhạy bén phát hiện ra, những hỏa tuyến đó theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành, tiến thêm một bước rèn luyện! Nhưng là Cố Tá lại không nhìn thấy Công Nghi Thiên Hành lộ ra biểu tình dữ tợn như những người khác. Chẳng lẽ đại ca không đau ư? Nhưng rất nhanh Cố Tá đạp đổ ý tưởng này. Lấy hiểu biết của hắn đối với Công Nghi Thiên Hành, khi nhìn thấy thân thể Công Nghi Thiên Hành bắt đầu căng chặt, nếu không phải đau đớn, hẳn là sẽ không phản ứng như vậy đâu. Sở dĩ vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành có thể bình tĩnh như vậy, hẳn là vì... Y sớm đã chịu đựng đau đớn thành thói quen rồi. .... Cũng đúng. Hỏa vân tôi thể tuy đau, nhưng đau khổ kinh mạch tắc nghẽn Công Nghi Thiên Hành gánh chịu năm đó, mỗi thời mỗi khắc đều như ngàn vạn lưỡi đao cứa vào, chẳng lẽ còn kém chút đau đớn này sao? Trước kia có thể nhẫn nại, hiện tại khẳng định cũng có thể nhẫn. Cố Tá thở dài. Trước kia hắn cảm thấy đại ca dù rất đau vẫn kiên trì, chỉ cảm thấy bội phục. Nhưng hiện tại, hắn chỉ nhìn đại ca ngồi trên hỏa vân tôi thể, lại bởi vì gương mặt kia quá mức bình tĩnh, mà từ đáy lòng dâng lên cảm xác không thoải mái. Có lẽ.... Nói là đau lòng cũng không sai. Cố Tá lại thở dài. Chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy đau a, nếu đổi lại là hắn, khẳng định sẽ chịu không nổi. Đáng tiếc, Cố Tá cũng không có biện làm Công Nghi Thiên Hành tránh khỏi đau đớn. Dù sao lại chuyện tôi thể này, càng đau đớn kiên trì càng lâu, chỗ tốt lại càng nhiều, hắn không thể chỉ vì chút không thoải mái trong lòng, mà cản trở Công Nghi Thiên Hành đề cao thân thể... Trên thực tế, cơ hội tôi thể như vậy đúng là khó có được. Như vậy, hắn chỉ có thể đứng một bên canh giữ chờ đợi mà thôi. Nghĩ thế, Cố Tá dứt khoát khanh chân ngồi bên cạnh hố hỏa vân, vận chuyển tâm pháp, tiếp tục củng cố cảnh giới cùng tích tụ chân khí. "Trùng Vân Tông khinh người quá đáng...." "Đáng tiếc ta tự cho là tư chất không tầm thường, không đem các đệ tử nội môn đặt trong mắt, nhưng dưới uy áp của Trùng Vân Tông kia, cư nhiên cũng không phải đối thủ của chúng! Thật là.... Chán nản." "Chịu được sỉ nhục về sau mới càng thêm mạnh mẽ, chẳng lẽ chỉ vì chút vấp ngã nhất thời này, tinh thần liền sa sút như vậy sao?" "Nếu ta thật sự như thế, cần gì phải lại lên đây!" Hai người trẻ tuổi đi đến, dáng người đĩnh bạt, ngũ quan tuấn dật, diện mạo hẳn là anh khí bừng bừng, nhưng hiện giờ trên mặt bọn họ lại có chút mệt mỏi, thần quang trong mắt cũng ảm đạm đi, không hề có sự hăng hái khí phách vốn có. Hai người này cũng là đệ tử tiềm tu, một người tên Thôi Hạo, một người gọi Hoắc Thanh, đều là nhân vật trên hạ bảng Kình Vân bảng. Mấy ngày trước đây vừa cùng đệ tử Trùng Vân Tông đánh vài trận, nguyên bản cùng đại phương thắng bại đan xen, ngẫu nhiên cũng chiếm được thượng phong, nhưng Trùng Vân Tông bên kia đột ngột phái ra một người, đem tất cả bọn họ bẻ gãy nghiền nát, thất bại thảm hại. Nếu là có thể chiến đấu hăng hái vui sướng, cuối cùng dù bại cũng thôi, nhưng đối phương phần lớn đều chỉ dùng ba đến năm chiêu đã đánh bọn họ rớt đài, thậm chí khiến bọn họ thân mang trọng thương! Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh, một người ba chiêu, một người bốn chiêu, đều bị đối phương đánh thành trọng thương, sau khi xấu hổ trở về, lại được Luyện dược sư cao cấp tương trợ điều dưỡng một hai ngày, mới coi như hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp. Nhưng thân thể có thể tốt lên, mặt mũi cùng tinh thần bị đả kích, không phải dễ dàng có thể khỏi được. Dù sao bọn họ cũng là nhân vật bồi dưỡng trọng điểm Kình Vân Tông, có chút tiếng tăm lừng lẫy, hiện giờ lại.... Lúc này, hai người từng người hảo hảo nghiên cứu nguyên nhân mình thất bại, hiện giờ đều hạ quyết tâm, muốn ở lại Kình Vân Sơn hảo hảo tu luyện, rèn luyện thân thể càng thêm cường hãn mới thôi. Lại thêm động phủ hai người cách nhau cũng không xa, lại có tâm chỉ ra chỗ sai của nhau, liền cùng nhau kết bạn. Oán giận nói mấy câu, sau khi lần hai kiên định tâm ý, hai người đi đến hố hỏa vân. Vừa đến, bọn họ kinh ngạc phát hiện, phía trước hố hỏa vân người đang khoanh chân ngồi đó là.... Luyện dược sư? Không chỉ lạ mặt, thoạt nhìn còn rất non nớt. Đây chính là kì quái. Lúc này, thiếu niên Luyện dược sư đang khoanh chân ngồi đó, liền mở bừng mắt. Hắn diện mạo thanh tú, thân mình tinh tế mềm dẻo, một đôi mắt to đen tròn, trong trẻo sạch sẽ, ánh mắt vừa chuyển, lại có vẻ thập phần linh động, vừa nhìn liền khiến người yêu thích. Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh đối với thiếu niên Luyện dược sư này ấn tượng không xấu, nhưng có chút chuyện, không thể vì ấn tượng không xấu mà bỏ qua được –– tại Kình Vân Sơn này từ trước đến nay đều chỉ có Võ giả, Luyện dược sư sẽ không xuất hiện ở đây. Như vậy, hắn là người phương nào. Thôi Hạo tiến lên một bước, hỏi: "Vị sư đệ này, sao lại đến đây? Ngươi là dùng thông hành lệnh đến sao?" Hoắc Thanh cũng cùng Thôi Hạo sóng vai mà đứng, cũng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn qua. Sau đó, bọn họ nhìn thấy thiếu niên Luyện dược sư đầu tiên là chớp chớp mắt, kế tiếp, biểu tình liền có chút xấu hổ. Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo cũng hơi hơi nhíu mày. Chẳng lẽ, thật sự là người có mục đích khác đến sao? Phòng hộ trong tông môn, hẳn là cũng không đến mức bạc nhược như vậy đâu? "Hai vị sư huynh, lệnh bài thông hành... Ở trong tay công tử nhà ta rồi." Lúc này, một giọng nói khe khẽ vang lên. Cố Tá là thiệt tình xấu hổ. Khối lệnh bài kia đúng là viết tên hai người, nhưng hắn đã giao cho đại ca bảo quản, hiện tại căn bản không ở trong tay hắn a. Trước đó hắn đâu nghĩ tới thời điểm chờ đại ca tôi thể, nếu có người đến xác nhận thân phận thì làm sao bây giờ. Cái này cũng tốt, không thể xác địch thân phận, nên sẽ không phải gặp xui xẻo đi... Chính là cứ như vậy ngồi chờ chết cũng không được, Cố Tá mặc kệ đối phương tin hay không, vẫn yếu ớt giải thích một câu. Ngay sau đó, hai đệ tử thanh niên trước mặt tựa hồ rất quen thuộc nơi này liếc nhìn nhau, nói: "Sư đệ xưng hô thế nào?" –– đây là có ý tin tưởng sao? Cố Tá vừa nghe, liền lên lại tinh thần: "Tại hạ Cố Tá, công tử nhà ta gọi Công Nghi Thiên Hành, lệnh bài thông hành của hai chúng ta là được đặc biệt cho phép. Hiện tại công tử nhà ta đang tôi thể phía dưới, ta lo lắng an nguy của hắn nên mới ở trên đây chờ. Hai vị sư huynh nếu không tin, có thể chờ công tử nhà ta xuất quan rồi xác nhận." Hai thanh niên kia nghe xong, gật gật đầu: "Ta là Thôi Hạo." "Ta tên Hoắc Thanh." "Mọi người ở dưới kia, ai là công tử nhà ngươi?" Cố Tá quay người, duỗi ngón tay chỉ về phía Công Nghi Thiên Hành: "Thôi sư huynh Hoắc sư huynh mời xem, người kia chính là công tử nhà ta." Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh cũng nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên cẩm y tướng mạo cực kì tuấn mỹ, ngồi trên một đóa hỏa vân. Người này cũng là rất lạ mặt –– lời thiếu niên Luyện dược sư này, có thể tin vài phần. Cố Tá nghĩ nghĩ, tiếp tục biểu đạt tính an toàn của mình: "Công tử nhà ta cũng có tên trên tấm bia đá đó." Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh nghe xong, liền phi thân đến tấm bia đá, giương mắt nhìn. Ánh mắt bọn họ không ngừng chuyển lên, rốt cuộc đến đỉnh, thấy được một cái tên mới vừa được khắc lên. Công Nghi Thiên Hành. Mí mắt Thôi Hạo vừa động: "Cái tên này, cực kì quen thuộc...." Lúc nãy khi nghe thiếu niên Luyện dược sư nhắc tới, cũng đã cảm thấy quen thuộc, hiện tại nhìn thấy, lại càng thêm có cảm giác đó. Như là, đã nghe được ở đâu chứ... Hoắc Thanh bỗng dưng mở miệng: "Đây chẳng phải là người được một số sư huynh sư tỷ nhắc qua, trước khi chúng ta đến, đã đoạt được một đoạn vinh quang cho tông môn đó sao?" Thôi Hạo cũng lập tức bừng tỉnh. Đúng rồi, Trùng Vân Tông đến gây hấn với đệ tử Kình Vân Tông không phải ngày một ngày hai, lúc bọn họ vẫn đang bế quan tiềm tu, đích xác có người đi trước một bước, chiến đấu qua mấy trận. Sau lại vì luân phiên đối chiến, thân bị trọng thương nên mới rút lui." Tên người nọ, chẳng phải là "Công Nghi Thiên Hành" đó sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]