Edit: Cám 
Trong phút chốc, tất cả con cháu Công Nghi gia đều không chủ được mà ngồi xếp bằng xuống. 
Công Nghi Thiên Hành cũng không cản họ, nhìn bọn họ vận chuyển tâm pháp, trên mặt đều bày ra thần sắc thập phần thoải mái. 
Nhóm con cháu tốt xấu gì cũng nhớ tới mục đích mình tới đây, sôi nổi khắc chế tham vọng với thiên địa chi khí, mở mắt ra. 
Công Nghi Thiên Hà cả kinh nói: "Tốc độ hấp thu thiên địa khí gấp năm lần trước!." 
Công Nghi Thiên Hiểu cũng nói: "Vậy chẳng lẽ nói, Võ giả sinh ra ở đây, tư chất ngang nhau, nhưng tốc độ tập võ lại gấp năm lần chúng ta?" 
Công Nghi Thiên Hành khoanh tay nói: "Đây bất quá chỉ là dã ngoại mà thôi, nếu đến tông môn, thiên địa khí nồng đậm cơ hồ gấp mười lần Thương Vân quốc." 
Công Nghi Thiên Hà hít ngược một hơi khí lạnh. 
Những người còn lại không nói gì, biểu tình chấn kinh. 
Không thể nghi ngờ, điều kiện nơi này so với Thương Vân quốc mạnh hơn rất nhiều! Khó tránh nhiều Võ giả đều muốn chen một chân tiến vào tông môn. 
Cố Tá cũng cười: "Cho nên đệ tử tông môn rất ít khi trở về, bởi vì trở về rồi tốc độ tu luyện sẽ bị đình trệ." 
Lúc này, Công Nghi Thiên Dương như hiểu cái gì đó: "Thoát Phàm cảnh tọa trấn ở đế quốc, con đường võ đạo đã đến cuối....." 
Cố Tá khẽ gật đầu. 
Công Nghi Thiên Hành trầm giọng nói: "Không tồi, thọ nguyên Thoát Phàm cảnh bất quá chỉ 500 tuổi mà thôi, nếu tu luyện tốt, tiến tới đột phá, có thể sống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-duoc-a/1802731/quyen-3-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.