Hoang điêu Lăng Vân ngày đi mười vạn dặm, còn phải nhanh hơn cả máy bay.
Cố Tá đứng cạnh Công Nghi Thiên Hành, mượn chân khí y phóng ra chặn lại những cơn gió quật tới từ mọi phía.
Trên đầu chim, Thương Hạc khoanh tay đứng đó, cả người tựa một pho tượng cao lớn mạnh mẽ, mang theo tư thái cực kỳ trấn định, cùng phong thái nghiêm nghị.
Theo sát sau là Thương Ngự và công chúa Dao Mẫn, người đứng trước cũng phóng ra chân khí bảo vệ tam muội của hắn.
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng.
Có sự bảo hộ của Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá lại hiếu kỳ muốn ngắm cảnh sắc bên dưới.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được sự uy nghiêm của trời đất, hùng vĩ mênh mông của núi sông, làm lòng người cũng trở nên khoáng đạt. Cảm giác đó, khi đi máy bay là sẽ không bao giờ có, vì khi đó vẫn luôn bị ngăn cách trong một cái hộp sắt, không thể cảm nhận đầy đủ và chân thật sự tráng lệ này của thiên địa.
Phi hành ba ngày liên tiếp, cho đến khi hoang điêu Lăng Vân thấm mệt, bọn hắn mới tìm một đỉnh núi gần đó, đáp xuống nghỉ ngơi chốc lát, chờ qua một đêm hoang điêu Lăng Vân đã ăn no đủ, lại bắt đầu lên đường lần thứ hai.
Cứ vậy ba ngày lại nghỉ ngơi một lần, qua bốn lần nghỉ ngơi mới đến được địa điểm cần đến.
Phía trước bị một thứ trong suốt không rõ là gì che phủ. Thương Hạc đánh ra lệnh bài trong tay, thứ không rõ kia tựa như thủy tinh cứ thế bị lệnh bài đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-duoc-a/1802630/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.