Editor: Thỏ bíu 
Chu Hoài qua đời ở tuổi 42, chủ viện từng tiếng khóc vang lên, hạ nhân càng là thấp thỏm lo âu, bọn họ biết Chu gia hoàn toàn xong rồi. 
Chu Ngọc tự mình vì cha sửa sang lại dung nhan đổi áo liệm, sau đó mới mang theo Dương Hề về sân viện của mình, bọn họ phải về đổi tang phục. 
Phu thê hai người nắm tay ai cũng không nói chuyện, hai người đều cần yên lặng một chút, thẳng đến trở về sân viện Chu Ngọc mới mở miệng. 
Chu Ngọc thanh âm khàn khàn, “Ta là cùng ngươi trùng sinh trở về.” 
Dương hề đoán được, “Ân.” 
Chu Ngọc nhìn thê tử, “Ta mang theo ký ức của hiện đại.” 
Lần này dương hề mở to hai mắt, nàng nhịn không được che miệng lại, mang theo ký ức trùng sinh cũng không hẳn là chuyện không tốt, đồng thời phải thừa nhận vô vàn thống khổ, sau khi bình ổn cảm xúc rồi hỏi, “chàng có tìm kiếm ta?” 
Chu Ngọc hồng con mắt, “Tìm, nếu không làm sao sẽ làm sao gặp được.” 
Dương Hề sáng tỏ, người này không thâý nàng, cho nên vội vàng tìm nàng, kết quả người tìm được rồi bọn họ về tới cổ đại, cũng không biết bọn họ ở hiện đại là đã chết hay là hôn mê? 
Chu Ngọc biết đây không phải là thời điểm nói chuyện, tuy rằng hắn có rất nhiều lời muốn nói, hắn cảm thấy may mắn vì thê tử không mang theo ký ức trùng sinh, nếu không quá thống khổ. 
Bây giờ thê tử có được ký ức mặc dù cũng đau đớn,nhưng bây giờ chuyện chưa xảy ra, bọn họ vẫn còn cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-dai-lam-danh-su/999082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.