Chương trước
Chương sau
Hiệu ứng dừng lại ban nãy ngoài tác phẩm của Thiên Hồ thì không ai khác ở đây có thể làm được. Việc Inugami sử dụng đến Nhị và Tam Chi Đạn không ngờ đã thức tỉnh được truyền thừa từ các vị Hồ tộc cổ xưa đã in sâu trong huyết thống của Kokkuri, biến đổi sang dạng Thập Vĩ Hồ Ly, mạnh mẽ hơn dạng trước rất nhiều lần.
Quá trình thức tỉnh cũng chia làm ba giai đoạn, giai đoạn đầu người được chọn phải tiếp nhận truyền thừa đó, tiếp đó là tẩy kinh hoán cốt, đến bước cuối cũng là bước quan trọng nhất... Tái tạo lại thân thể ở trạng thái hoàn mỹ nhất mà không có bất cứ tác dụng nào... Chỉ là bước hai mới được xem như bước tiến khó khăn và quan trọng nhất, trọng điểm người được truyền thừa phải còn tỉnh táo khi cơ thể được cải tạo, bất chấp cơn đau như hàng tỷ thành trọng kiếm đâm vào người.
Kokkuri ánh mắt đã mờ đi rất nhiều trong khi trải nghiệm màn tra tấn cực hình kia. Vốn dĩ tưởng mình đã dễ dàng đạt được truyền thừa sẽ thoát khỏi nghịch cảnh như hiện tại nhưng đời không như là mơ, đau đớn không thể kể xiết.
Bước chân vốn ban đầu đã sắp quỵ xuống mà giờ đã không chống chịu nổi nữa, trạng thái buông xuông đã dần ấp tới, ngay khi sắp ngã xuống thì cơ thể bị ai đó đỡ lấy, mùi hương thơm quen thuộc truyền vào mũi hắn.
" Chủ... Nhân... Ngươi tới rồi sao ?? " Kokkuri giọng khàn khàn, tay cố gắng chạm vào khuôn mặt người mình mong muốn được gặp nhất trước khi lìa đời.
Nhưng... Bàn tay hắn giờ đã không có đủ sức để làm chuyện đó, chỉ giơ được cánh tay lên nửa chừng đã không nâng thêm được nữa.
Bất ngờ, bàn tay Kokkuri được bàn tay ấm áp cầm lấy, áp vào nơi Kokkuri mong muốn.
" Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi... Kokkuri... " Người đàn ông lên tiếng trả lời Kokkuri, tay vẫn cầm tay hắn.
" Ngươi có nhầm lẫn gì không ?? Khi ta bị Inugami khi dễ đâu có thấy ngươi ?? " Kokkuri phải chịu uất ức, dù trong người đang đau vẫn phải phàn nàn tên chủ nhân vô lương tâm .
" Thì các ngươi thường hay tỷ thí nên ta mới không can ngăn, dù sao cũng không nguy hiểm đến mạng sống... " Thiên Hồ nhún vai, đáp lại Kokkuri bằng giọng điệu cưng chiều.
" Ai nói không nguy hiểm ?? Ngươi không thấy ta hiện tại phải bị đau đớn như này không hả ?? " Kokkuri tức giận chất vấn kẻ vô tâm, không biết an ủi người khác gì hết, bất quá ai nói Thiên Hồ vừa là người hắn thích kèm thêm là chủ nhân hắn phải bảo vệ đâu, vì thế ngoài mặt thì tỏ vẻ tức giận nhưng trong lòng vì đang được cầm tay nên có phần hạnh phúc.
" Thì... Việc Inugami gây ra nằm ngoài dự tính của ta, đáng lẽ nghi thức tối nay ta định tái tạo lại thân thể mới cho mấy người, giờ thì ngươi chắc không cần nữa... " Thiên Hồ giờ mới tiết lộ một phần nhỏ của nghi thức buổi tối.
" Không biết... Ta không cần ngươi giải thích... Ta muốn được bồi thường.... " Kokkuri lộ ra ánh mắt gian xảo , đặc trưng của tộc hồ ly nũng nịu.
" Được... Ngươi cần gì nào ?? " Đã gián tiếp gây ra cuộc nội chiến mất cân bằng, hắn đương nhiên có nghĩa vụ phải trả giá cho sai lầm của mình, vừa phải chiều ý tên ngốc đang nằm trong ngực hắn, cố giữ cho Kokkuri phải luôn tỉnh táo.
" Cái đó... Tương đối cần bí mật. Ngươi ghé tai lại đây. " Kokkuri thần thần bí bí nói.
Đã hại người ta ra nông nỗi như bây giờ hắn làm gì có quyền từ chối nữa, đành phải ghé sát khuôn mặt điển trai của mình như lời Kokkuri yêu cầu. Khi khoảng cách cả hai chỉ còn không nhiều, không hiểu cái tên ngốc Kokkuri lấy đâu ra được nhiều sức lực, đôi bàn tay vòng sau gáy Thiên Hồ, lấy đó làm điểm tựa để môi hai người chạm nhau.
Hắn lại bị lừa !! Thiên Hồ đâu ngờ sủng vật mình nuôi lại háo sắc lạ thường, hôn lấy hắn mãi không buông. Cố rời tầm mắt thì mới thấy giải đoạn hai đã sắp kết thúc do đã được thời gian kết giới đẩy nhanh hơn nhiều.
Từng vệt ánh sáng dần ngưng tụ lại về phía ngực hắn, đầu tiên mười chiếc đuôi màu trắng muốt được hiện lên rõ ràng nhất, quấn lấy eo hắn thân mật. Tiếp đó những bộ phận khác dần tự động tới được chỗ mình cần, biến Kokkuri trở nên có hơi ẩm hơn nhiều khi trước. Kokkuri hoàn toàn thể giờ mới là lần đầu Thiên Hồ nhìn thấy, không phải dạng hồn mà lạnh lẽo dạo trước.
" Kokkuri, ngươi còn định chiếm tiện nghi ta tới khi nào nữa ?? " Thiên Hồ không thể nói được vì bị khoá miệng, truyền âm hỏi.
" Hi hi... Chủ nhân, ngươi kì quái ghê. Mỗi ngày ngươi đều sờ đầu ta, còn thích vuốt lông đuôi của ta nữa đều được, nay người ta hôn có vài phút đã tức giận rồi. Mà ngươi có biết ngươi hãy sờ lông của ta đại diện cho điều gì không ?? " Đôi gò má trắng tinh của Kokkuri đã phiếm hồng, trên khoé mắt còn đọng vệt nước hỏi.
" Điều gì ?? " Thiên Hồ thấy hình như điều bất ổn sắp xảy ra, tò mò.
" Điều đó... Có ý nghĩa là... Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta suốt quãng đời còn lại, phải cùng ta ăn, cùng ta chơi, cùng ta ngủ, cùng ta nuôi dưỡng con cái... Và hơn hết... Ta yêu ngươi, chủ nhân... Nhưng... Bước kia để đến đêm tân hôn của chúng ta được không, ta... Ta còn hơi sợ... " Kokkuri mạnh dạn tỏ tình với người ta, hai người không hiểu khi nào đã tách ra rồi mà tay chủ nhân xấu còn đang nghịch ngực hắn, kể cả hình dạng không phải thật sự Kokkuri có vẫn xấu hổ chứ bộ, ta không phải hồ ly dễ dãi nhà, chỉ hơi dại trai thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.