Chương trước
Chương sau
" Thả ta xuống đi, ta ghét ánh mắt của mấy kẻ kia... " Tiểu loli trừng mắt nhìn kẻ đang dương dương tự đắc , đừng nghĩ nàng ở trong ngực hắn mà sung sướng gì nha, tuyệt không muốn chút nào ngồi ở đây hết, dù rất dễ chịu thật...
" Sắp đến rồi, vả lại ngươi chân không mang gì hết , không sợ làm tổn thương bản thân sao ?? " Thiên Hồ xoa xoa bàn chân nhỏ nhắn hỏi.
" Không khiến ngươi quan tâm... Tập trung hoàn thành bổn phận của mình là được... " Nàng tuyệt nhiên sẽ không thể yếu thế trước người xấu này được.
" Đừng quên ngươi bây giờ đang trong vai muội muội ta. Ca ca quan tâm muội muội là điều quá bình thường rồi đó. Nào, ngoan ngồi trên người ta chút nữa là đến, cười cái ta xem thử... " Hắn nựng nựng gò má đang hơi ửng đỏ không biết vì tức giận hay ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói.
" Nha... " Tiểu loli chỉ nói một tiếng, cũng không cười mà giấu mặt sau lưng hắn. Đáng lẽ , với tính cách vô pháp vô thiên của nàng thì tên cặn bã như Thiên Hồ đã chết không dưới một triệu lần rồi nhưng là giờ phút này nàng phát hiện mình không hề nổi lên sát tâm, thậm chí nguyên bản có nằm mơ nàng cũng không nghĩ sẽ ỷ lại vào bất kì nam tử nào đã bị thay đổi.
Bộ dạng ủy khuất nhưng lại không làm được gì của tiểu loli vẫn được bảo toàn cho đến khi hai người đến được nơi đã có rất nhiều món ăn đang bốc khói nghi ngút, hiển nhiên những đồ ăn cũng mới được nấu không lâu, thêm cả hai cặp mắt đang mong chờ đang chú tâm vào hai người.
" Đại sư, buổi sáng tốt lành... " Quốc Vương giờ cũng kinh ngạc không kém những người bên ngoài là bao, vẫn cố giữ bình tĩnh chào hỏi vị cứu tinh hắn khó khăn lắm mới tìm được.
" Ân... Murad hoàng tử, không chào buổi sáng ta sao ?? " Thiên Hồ tay vẫn bế theo tiểu loli, nhanh chóng ngồi xuống ghế đã để sẵn chén đũa cho cả hai, người hầu cũng kính cẩn kéo ghế, chỉnh lại gọn gàng chỗ ngồi .
" Không dám... Hoàng tử ta vẫn còn muốn sống thêm nhiều năm nữa, đại sư nên chú ý tính mạng của mình thì hơn... " Murad không nhanh không chậm đáp lại.
" Ồ... Tiểu bối, ăn nói với ca ca ta cho cẩn thận, tất nhiên nếu ngươi không bằng lòng thì có thể thử phản bác lại lời ta. Bất quá... Ta không nghĩ sẽ làm vấy bẩn đồ ăn ở đây đâu... " Tiểu loli giọng đã lạnh hơn cả băng, tất cả những ai ngồi đây đều im ắng không dám hé răng nửa lời vì họ biết ngoại trừ thân hình bé nhỏ nàng đang có thì những lời cô bé nói được tuyệt đối sẽ làm được...
" Thì sao ?? Ta thích nói thế nào là quyền của ta. Từ bao giờ một người điên như ngươi lại được chào đón ở đây hả ?? " Murad cũng không yếu thế, thần khí Tàn Ảnh Đao cùng được triệu hồi sẵn trên tay , chuẩn bị trước viễn cảnh cô nàng kia sẽ động thủ.
" Nào, muội muội... Lúc ăn không phải là lúc để ngươi và hắn động tay động chân. Ăn thử món này trước đi... " Không khí dương cung bạt kiếm sắp sửa xảy ra thì đã bị Thiên Hồ dập tắt, cho ngay một con tôm đã được người hầu bóc cho từ trước vào miệng tiểu loli khí thế đang dâng cao. Ngay lập tức, thái độ của cô bé có vẻ đã dịu đi rất nhiều, hàn khí bị xua đi tức thì , bất quá hông của hắn thì đã nhéo một cái, không quan tâm có thể vặn đau hay không Thiên Hồ, tiểu loli trước để bản thân tâm khí thuận lại nói...
Nếu ban nãy đã đủ làm bọn họ kinh sợ thì hiện không thể dùng từ này để hình dung, ai mà ngờ kẻ vốn không sợ trời cao đất dày như cô bé đang yên ổn trong ngực Thiên Hồ lại có lúc phải cam chịu khuất phục... Quốc Vương ánh mắt liền ánh lên vẻ mừng rỡ, hận không thể ôm vị cứu tinh ngay và luôn, còn Murad thì có chút hiểu ra, rất có khả năng người hắn đã nói ngày hôm qua là cô bé này đi...
" Sao... Ghen tỵ ?? " Đã Murad không nuốt trôi cục tức trong lòng thì thôi, Thiên Hồ lại truyền âm hỏi nàng.
" Ghen ?? Cớ gì ta phải ghen với một bà già nhiều năm chả ai dám lại gần... Không nhìn bổn hoàng tử được rất nhiều cô nàng ưa thích ư ?? " Murad kiêu ngạo truyền âm lại, thế nhưng so bì nhan trị với người đa phần bịt mặt với người vốn giá trị nhan sắc đã hơn Murad mấy con phố , đã thế lại không phong ấn nhan sắc qua lớp vải thì đã quá khập khiễng rồi.
" Ghê vậy a... Tiếc là các nàng giờ ngưỡng mộ ta hơn là ngươi... " Thiên Hồ đáp trả làm Murad đứng hình, người luôn tự nghĩ mình xuất chúng, là hoàng tử ngầu lòi, đẹp trai như Murad giờ đã có người vượt qua cảm giác vô cùng khó diễn tả. Tại nàng xem ra hắn còn tại Vương Quốc của nàng ngày nào ,không sớm thì muộn fan hâm mộ của nàng cũng bị tên tiểu bạch kiểm đoạt hết.
Dùng xong bữa sáng, tiểu loli cùng Thiên Hồ đi ngang qua người Murad, hắn chỉ cười cười vỗ vai nàng, còn tiểu loli thì hai tay giơ lên trên, nhe răng gầm gừ muốn hù doạ Murad nhưng trong mắt Murad và Thiên Hồ nàng chẳng khác nào chú mèo con bị người khác chọc giận đang thị uy , hết sức khả ái.
" Mong rằng chiều tối có thể gặp lại ngươi, hoàng tử Murad... " Tiếng nói của hắn không cần đợi Murad kịp phản ứng đáp lại, hệt như lời ước hẹn nàng không thể từ chối được , mặc dù hai người đã rời đi được vài phút, câu ước hẹn kia vẫn như cũ văng vẳng trong tâm trí nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.