Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, tiểu Preyta mới thoải mái tỉnh dậy, phải nói là rất rất lâu rồi cậu mới có được giấc ngủ bình yên đến vậy kể từ thời điểm tận mắt chứng kiến phụ mẫu bị những quỷ hồn kia giết hại, không khí bình yên này là thứ duy nhất cậu khao khát đạt được mà không phải bất kì thứ gì khác. Tất nhiên cũng không thể không nhắc đến chiếc gối bông ấm áp cậu đang ôm...
Tiểu Preyta khẽ mở mắt ra, không biết khi nào cậu đã ôm chặt lấy eo Thiên Hồ, thoả thích cảm nhận những luồng khí tức dễ chịu hắn toả ra, hơn nữa khuôn mặt Thiên Hồ khi ngủ cũng vô cùng gợi cảm... Cậu lại một lần nữa hôn trộm lên mặt hắn một cái... Không, một cái vẫn chưa đủ thoả mãn, phải thêm vài lần nữa.
Bất chợt, đang chuẩn bị hôn lần thứ năm bàn tay nhỏ đang đặt lên ngực Thiên Hồ bị bắt được, Thiên Hồ đầy mỉm cười nhìn tiểu Preyta đang sững sờ lúc bị phát hiện làm chuyện xấu...
" Anh... Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ đang định đánh thức anh dậy thôi... " Mái tóc trắng bù xù của cậu cụp xuống, hận mái tóc không dài thêm chút nữa để che mặt đang xấu hổ của cậu hiện tại.
" Cho nên ... Em dùng cách hôn anh để đánh thức anh ?? " Không ngờ hắn lại bị cậu nhóc chiếm tiện nghi thêm lần nữa, lẽ ra không nên dung túng cho cậu hôn lần trước để giờ được nước lấn tới như tối qua và sáng nay. Khổ nỗi bộ dạng tiểu Preyta bây giờ quá mức dễ thương làm hắn không nỡ đẩy cậu ra...
Tiểu Preyta không nói mà chỉ gật đầu, thành thật leo xuống ngực hắn, rồi chạy vội vào nhà vệ sinh...
" Haizz, đẹp trai quá cũng khá mệt... " Thiên Hồ lắc đầu thở dài tự luyến, cũng bắt đầu vươn vai vài cái , đi ra ngoài phòng bếp nấu ăn cho hai người. Không gian tiểu Preyta và Thiên Hồ đang ở cũng do hắn dùng năng lực Herrscher tạo nên, độc lập hẳn với nơi ngập tràn những oan hồn giống Zombie ngoài kia, cuộc sống na ná mạt thế luôn...
Lúc tiểu Preyta đã ra khỏi nhà vệ sinh liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt do hắn nấu, vui vẻ chạy thật nhanh đến phòng ăn. Hai người ăn sáng xong, Thiên Hồ mới gọi tiểu Preyta đến phòng khách phổ biến những việc cậu cần làm trong ngày hôm nay.
" Chắc em cũng đã biết bên ngoài kia là rất nhiều những oan hồn đã hoá thành quỷ hồn chỉ trực chờ đoạt lấy mạng sống của em, trong đó rất có khả năng có cả những người thân của em đã mất mạng trong trận chiến đó. Thế nên, em có sẵn sàng lựa chọn muốn đứng lên chống lại chúng không ?? " Thiên Hồ cũng không lòng vòng nhiều vào thẳng vấn đề chính.
" Có ạ... Em sẽ tự mình giết sạch bọn chúng để giải thoát cho những người mất mạng trong trận chiến năm đó... Hơn nữa vượt qua được nỗi sợ của chính bản thân mình. Vì vậy, xin anh hãy huấn luyện em trở nên hùng mạnh hơn... " Ánh mắt màu xanh lục của cậu nhìn Thiên Hồ không chớp mắt cho thấy quyết tâm vững như sơn , giọng sắc bén trả lời. Nói thật trạng thái tiểu Preyta tại thời điểm này làm hắn rất vừa ý, dù là phát ra từ một cậu bé mới có mười tuổi... Tại sao là mười tuổi ư ?? Đơn giản là thời gian vừa vặn Preyta giữ lại được nét ngây thơ, vô ưu vô lo của mình trước lúc bị đám quỷ hồn kia đồng hoá thành Preyta hung bạo , nổi tiếng ở Vực Hỗn Mang mà ai ai cũng run sợ...
" Rất tốt... Anh hoàn toàn tán thành quyết định của em. Trước tiên em hấp thụ hết ngọn lửa này , rồi việc tiếp theo anh sẽ hướng dẫn tiếp. " Đưa cho tiểu Preyta ngọn lửa màu đen kịt trong không gian hệ thống, không mất quá lâu để tiểu Preyta hoàn thành hấp thu hết dị hoả, vừa vặn tròn một tháng dưới sự giúp đỡ của Thiên Hồ đang túc trực bên cạnh.
Nhờ hấp thu dị hoả, tiểu Preyta cơ thể cũng thay đổi đáng kể, chiều cao bây giờ đã đạt đến mét năm, khuôn mặt thêm đôi nét cương nghị, ngay cả mị lực cũng tăng thêm đôi phần, vui sướng nhào vào lòng Thiên Hồ khi đạt được sức mạnh mới.
" Được rồi... Bước đầu đã hoàn thành, còn bước thứ hai ... Đây là vũ khí mới của em, giúp gia tăng uy lực của năng lực kia, em nhận chủ đi... " Hiếm có ai tốt với cậu ngoài phụ mẫu đã mất của cậu như Thiên Hồ... Bất giác khiến nước mắt tiểu Preyta lại chảy xuống, bối rối không muốn để hắn nhìn thấy.
" Lại khóc sao ?? Là nam nhân phải mạnh mẽ lên, không thể lúc nào cũng khóc nhè như này được. Để sau này em còn bảo vệ anh chứ ... " Thiên Hồ lau nước mắt cho cậu nói.
Tiểu Preyta cảm giác mắt mình muốn khóc thêm, may mắn cậu nhịn được, gật đầu liên tục, nghi thức nhận chủ cũng dễ dàng hoàn thành.
Để bổ sung lại sức khoẻ sau nhiều ngày tiểu Preyta bế quan tu luyện, Thiên Hồ nấu thêm rất nhiều món ăn cậu thích làm chiếc bụng nhỏ của cậu đã phồng lên chật ních mới chịu thôi, ai bảo hắn nấu ăn quá ngon chứ...
" Anh ... Em no quá, không đi được... " Tiểu Preyta than thở, giở tuyệt kĩ làm nũng đại pháp với Thiên Hồ đang dọn lại chút đồ trong không gian hệ thống, còn bát đũa thì được hắn dùng ma pháp dọn dẹp rồi.
" Thỏ nhỏ ham ăn... Lên đây, để anh cõng em về phòng nào... " Đệ tử đã nhờ như thế thì Thiên Hồ đương nhiên không từ chối, đến cạnh tiểu Preyta ngả vào lưng mình.
" Hi hi... Đều do anh nấu ăn quá ngon đó... Vả lại , anh đã hứa sẽ chăm sóc em ... " Tiểu Preyta nằm trên lưng Thiên Hồ, nhỏ giọng nói vào tai hắn.
" Rồi rồi... Ông trời nhỏ... " Bảo mẫu Thiên Hồ đáp lại.
Cả hai trở về phòng ngủ sau một tháng không về nơi này, tiểu Preyta thành thục thay quần áo, rất tự nhiên hôn lên mặt Thiên Hồ một cái : " Anh... Ngủ ngon... " Rồi ngủ luôn trước sự nghi hoặc của Thiên Hồ đang luôn tự nhắc nhở mình phải vì đại cục, nhẫn nhịn hết mức có thể, đành nằm xuống ngủ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.