Editor: Đào Sindy Trong địa lao, cung nữ Tiểu Vũ rụt bả vai lại ngồi trong góc, cách đó không xa có con chuột dơ bẩn chạy qua, ngậm một cái màn thầu vàng không biết rớt lúc nào, quay đầu chui vào đống cỏ khô tản ra mùi nấm mốc. Tiểu Vũ ẩn núp, thế nhưng phía sau nàng ta ngoại trừ vách tường nặng nề lạnh buốt, muốn tránh cũng không được. "Ngươi đi ra. " Một lính canh ngục đi đến cạnh cửa, giọng điệu lạnh như băng không tình cảm chút nào: "Thành An Hầu muốn hỏi ngươi, nhanh lên." Tiểu Vũ có chút sợ hãi bước ra cửa nhà lao, tay và chân đều đeo còng, không thể đi quá nhanh, cái bóng thật dài rơi vào trên tường loan lổ, khiến nàng ta nghĩ tới chuyện ma được nghe khi còn bé. Đi qua thông đạo thật dài, nàng ta nhìn thấy mặt tù nhân không phải không biểu tình, thì cũng giống bị điên. Đã đến nơi đèn đuốc huy hoàng nhất, Tiểu Vũ thấy Thành An Hầu ngồi trên ghế, đối phương mặc một thân cẩm bào màu tối, sắc mặt trắng bệch, vành mắt có máu ứ động nhàn nhạt. "Hầu Gia, đã đưa phạm nhân đến." Tiểu Vũ nhìn thấy đối phương rốt cục ngẩng đầu nhìn mình, chỉ là ánh mắt này không tình cảm chút nào, lạnh đến khiến nàng ta tự giác quỳ xuống. " Đáp lời." Giọng Dung Hà bình thản vượt quá Tiểu Vũ dự kiến, nàng ta lén nhìn Dung Hà một cái, biểu lộ của đối phương cũng vô cùng bình tĩnh, như ý lạnh nàng ta mới cảm nhận được là ảo giác. Nàng ta run rẩy đứng lên, áy náy trong lòng khiến nàng ta không dám ngẩng đầu lên. Chỉ là tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi, nội tâm của nàng ta còn chưa đủ kiên định. "Ta không rõ, chén trà thứ nhất có kịch độc, ngươi lại đổ, vì sao đến trước mắt, ngươi lại từ bỏ?" Dung Hà hỏi rất tùy ý, cứ như y chỉ muốn hỏi một vấn đề rất đơn giản. "Nô tỳ... Ca ca nô tỳ là người hầu trong cung, nhận ân huệ của Quận Chúa. Vốn hắn chỉ là thái giám thô sử, nhưng vì mấy câu của Quận Chúa, có một cái lò sưởi cầm tay, liền khiến thời gian hắn sống trong cung tốt hơn. " Tiểu Vũ vừa nói, vừa không cầm được rơi lệ: "Hắn thường nói với nô tỳ Quận Chúa tốt, nô tỳ không vượt qua được ranh giới trong lòng." Ninh Vương lấy tính mệnh người nhà ra uy hiếp nàng ta, nàng ta không thể chối từ, thế nhưng nàng ta không nghĩ tới Phúc Nhạc Quận Chúa lại là một người tốt như thế. Nàng ta làm đổ trà, không chỉ không trách phạt, đưa khăn tay cho nàng ta bảo cẩn thận hơn, nàng ta không có cách nào trơ mắt nhìn một người tốt trúng độc chết. Ngay cả chính nàng ta cũng không nghĩ tới, lúc ấy nàng ta sẽ buông tha cho cơ hội thật tốt này, váng đầu đổ ly trà đi. Có lẽ nàng ta không muốn lấy oán trả ơn, có lẽ dáng vẻ Phúc Nhạc Quận Chúa cười rộ lên quá mức xinh đẹp, khiến nàng ta mất đi thần trí. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chí ít trong khoảnh khắc trà bị đổ, nội tâm của nàng ta vô cùng nhẹ nhõm. "Người nhà của ngươi ta đã cho người khống chế cả rồi, nếu ngươi đồng ý giao ra chủ sử sau màn, ta sẽ cho người bảo vệ bọn họ thật tốt, nếu ngươi không chịu mở miệng. " Dung Hà rủ mí mắt xuống: "Ta chỉ có thể để người nhà của ngươi đi cùng ngươi." "Ngài nói thật chứ? Toàn bộ người nhà của ta thật sự được ngài phái người tìm ra?" Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn Dung Hà: "Ngài không gạt ta ư?" Mặt Dung Hà không chút thay đổi nói: "Tự ngươi chọn." "Nô tỳ nói. " Tiểu Vũ dập đầu một cái với Dung Hà: "Nô tỳ nói." " Nô tỳ chính là..." "Thành An Hầu. " Tưởng Lạc sải bước tiến đến, hắn ta lườm Tiểu Vũ một cái: "Thành An Hầu thật lợi hại, kiều thê ở nhà hôn mê bất tỉnh, ngươi lại có lòng dạ thanh thản ở chỗ này thẩm vấn một tiểu cung nữ không quan trọng gì." Hắn ta quay đầu dò xét trên người Tiểu Vũ một lần: "Ngược lại có chút non nớt ngon miệng." Tiểu Vũ bị dọa đến sắc mặt tái đi, không dám nhìn Tưởng Lạc. "Không cần để ý tới người không liên quan. " Dung Hà không để ý đến Tưởng Lạc, thậm chí không đứng dậy hành lễ với Tưởng Lạc, y chỉ nhìn Tiểu Vũ: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi." "Vâng... Phải..." Tiểu Vũ nhìn Tưởng Lạc một cái, con mắt Tưởng Lạc âm ngoan theo dõi nàng ta. Toàn thân nàng ta run lên, nhắm mắt lại nói: "Người sai khiến nô tỳ, chính là Ninh Vương điện hạ." "Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, bổn vương gặp ngươi khi nào?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Ngươi chỉ là một cung nữ không ra gì, dung mạo không đủ diễm lệ, dáng người không đủ uyển chuyển, xem như bổn vương mắt mù, cũng sẽ không chú ý tới ngươi." "Thành An Hầu, cung nữ này chửi bới hoàng thất, lẽ ra nên chém đầu." Bỗng nhiên Tưởng Lạc lớn tiếng nói: " Người tới, đưa cung nữ nói năng linh tinh làm bại hoại thanh danh bổn vương đi ngay." "Ninh Vương. " Dung Hà quay người mắt nhìn thân vệ Ninh Vương đi vào, ánh mắt lạnh lùng: "Nơi này là địa lao Kinh Thành, nếu Vương gia muốn dẫn người từ nơi này đi, ít nhất phải có lệnh từ Đại Lý Tự và Kinh Điềm Y." "Đại Lý Tự và Kinh Điềm Y là cái thá gì, bổn vương muốn dẫn một người đi, ai dám ngăn cản?" Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, chậm rãi nói: " Đây là Vương gia không kịp chờ đợi muốn giết người diệt khẩu?" "Diệt khẩu gì chứ?" Tưởng Lạc làm một thủ thế, để thân vệ lập tức động thủ cướp người: "Thành An Hầu nói chuyện nên thận trọng hơn." " Ngược lại vi thần cảm thấy, Vương gia mới phải hành sự thận trọng. " Tay phải Dung Hà giơ lên, vốn trong địa lao không có bao nhiêu người, bỗng nhiên tuôn ra rất nhiều hộ vệ, có người Đại Lý Tự, cũng có người Kinh Điềm Y: "Hôm nay có vi thần ở đây, ai cũng không thể mang nàng ta đi." "Thành An Hầu, ngươi muốn phạm thượng?" "Vi thần tận trung chỉ có bệ hạ. " Dung Hà cười như không cười nhìn Ninh Vương: "Ninh Vương điện hạ muốn hiệu lệnh vi thần, hiện tại chỉ sợ có chút sớm." Sắc mặt Tưởng Lạc âm trầm đến có thể gạt ra mực, hắn ta cắn răng nói: "Dung Hà, ngươi đừng có thể diện mà không cần." Đáp lại hắn ta, chỉ có tiếng cười khẽ trào phúng của Dung Hà. Tưởng Lạc dưới cơn nóng giận, hai bên rốt cục sử dụng bạo lực, nhưng hiển nhiên hai bên đều cực kỳ khắc chế, không dám thật sự giết người, cho nên binh khí trong tay khiến họ chân tay co cóng. Thân vệ phủ Ninh Vương không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng không chừng còn rơi vào tội lớn như mưu phản hay gì đấy, người Kinh Điềm Y và Đại Lý Tự cố kỵ thân phận Ninh Vương, cũng không dám thật sự động đao động kiếm. Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Lạc tức giận càng sâu, hắn ta không chút nghĩ ngợi đưa tay túm lấy cung nữ đang quỳ dưới đất, kết quả hắn ta còn chưa kịp xoay người, đã bị Dung Hà ngăn cản: "Ninh Vương, ngươi muốn tạo phản sao? Nơi này là địa lao, cho dù ngươi là Hoàng Tử, cũng không thể tự tiện xông vào." "Cút ngay!" Tưởng Lạc muốn đẩy Dung Hà ra, Dung Hà không lùi, hắn ta lập tức liền mắng: "Dung Hà, ngươi chỉ là tạp chủng gửi nuôi nhà ngoại tổ phụ ta, đừng ở trước mặt bổn vương bày ra bộ dáng chính nhân quân tử, bổn vương không thèm nhìn đâu." "Ầm!" Bỗng nhiên cửa sau lưng bị phá tan, một đám người trẻ tuổi cầm gậy gỗ vọt vào. Người hai bên Ninh Vương và Dung Hà còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đám người trẻ tuổi này bắt thân vệ phủ Ninh Vương đánh, bọn họ không đánh chỗ nào khác, chỉ đánh chân và mông. Trong lúc nhất thời kêu rên không ngừng, mọi người đều bị khí thế hung hăng của bọn người trẻ tuổi thân phận không rõ này làm sợ ngây người. Người Đại Lý Tự vốn còn có chút khẩn trương, thế nhưng gặp đám người này rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm thân vệ Ninh Vương mà đánh, lập tức yên lòng, gã sai vặt nhà ai, lá gan thật là quá lớn? Đánh toàn bộ thân vệ Ninh Vương xong, những người tuổi trẻ này không do dự, cầm lên gậy gỗ to bằng cánh tay vội vàng rời đi, nếu không phải có đám thân vệ Ninh Vương nằm trên mặt đất kêu rên, bọn họ kém chút coi đây hết thảy là ảo giác. "Ta cảm thấy..." Một vị quan viên Đại Lý Tự ấp úng mở miệng nói: " Không phải chúng ta nên gọi đại phu trước sao?" Những người xem địa lao Đại Lý Tự như cái gì, nói đến là đến nói đi là đi, còn có cách ăn mặc của đám sai vặt vừa rồi, cánh tay kiên nghị hữu lực, bước chân nặng nề, rõ ràng đều là người tập võ, nếu Đại Lý Tự không có nội ứng, làm sao có thể tha cho họ đến đi vội vàng, bình an trở ra? Nghĩ vậy, mắt hắn nhìn Thành An Hầu yên tĩnh đứng yên bên cạnh, thông minh lựa chọn trầm mặc. Cuối cùng Ninh Vương vẫn không thể đưa cung nữ đi, hắn ta trở lại phủ Ninh Vương đã là hai canh giờ sau, liền nhận được thánh chỉ trong cung truyền tới. Phụ hoàng tước tước vị của hắn ta, từ Thân Vương hạ xuống Quận Vương. Thân là đích thứ tử của Hoàng Đế, lại bị cắt xuống làm Quận Vương, chuyện này khiến hắn ta sau này sống trong Kinh Thành như thế nào? Nghĩ đến ánh mắt người khác trào phúng, nhất là Thái Tử cao cao tại thượng, Tưởng Lạc cảm thấy đầu mình sắp nổ. Trong phòng chăn màn gối đệm rơi đầy đất, tất cả hạ nhân phục vụ bên người bị mang xuống đánh bằng roi. Nhưng như thế này vẫn không đủ, Tưởng Lạc cảm thấy nội tâm mình như có lửa đốt, lửa giận đầy ngập làm sao cũng không đè xuống được, nhất định phải tìm tới người phát tiết, mới có thể khiến hắn ta bình tĩnh trở lại. Hắn ta chú ý tới trong góc có một nha hoàn đã run lẩy bẩy, kéo nàng ta lên giường, nhịn không được phát tiết cảm xúc bạo ngược trong lòng. "Vương Phi..." Tổng quản phủ Ninh Vương đi đến trước mặt Tạ Uyển Dụ: " Trong viện Vương gia có một nha hoàn trượt chân té chết, hiện tại cần điều hạ nhân mới đến hầu hạ." "Trượt chân ngã chết?" Tạ Uyển Dụ cảm thấy mình như nghe được một chuyện cười lớn: "Trong Vương phủ có vách núi hay cơ quan ám khí, mà có thể ngã chết người?" Quản gia cúi đầu không dám trả lời. "Thôi." Tạ Uyển Dụ cười lạnh: "Ta đã biết, chuyện của Vương Phủ ngươi tự sắp xếp, không cần bẩm báo cho ta." Quản gia gượng cười hai tiếng, lui ra ngoài. Tình cảm giữa Vương gia và Vương Phi không tốt, bọn họ làm làm hạ nhân chịu tội nặng nhất. Đều không phải hạng người bớt lo, người nào cũng không thể đắc tội, bọn họ còn có thể làm sao, đơn giản là ba phải hai bên, chỉ cầu thời gian có thể trôi qua tốt một chút thôi. Nghĩ đến nha hoàn vừa rồi người rất thê thảm, quản gia rùng mình một cái, gần đây tính cách Vương gia càng ngày càng bạo ngược, giống như biến thành một một người khác. Trước kia tính cách Vương gia mặc dù xúc động, nhưng đầu óc ngu si, làm việc không quá cố kỵ mà thôi. Bây giờ Vương gia, tính cách bạo ngược như kẻ điên, tất cả mọi người trong mắt hắn ta, đều không đáng được nhắc tới. "Vương gia. " Thái giám thay Ninh Vương châm lại một ly trà, nhỏ giọng an ủi nói: " Ngài bớt giận, mặc dù tạm thời ngài bị giảm tước vị một chút, nhưng ngài có giao hảo với thống lĩnh bộ binh nha môn, chỗ này Thái Tử kém xa đấy." " Thống lĩnh Bộ binh nha môn..." Bộ binh nha môn mặc dù nghe không đủ bá khí, nhưng trên thực tế toàn bộ binh lực Kinh Thành có một nửa đều thuộc bọn họ chưởng quản, mặc dù cấm vệ quân cận thân bảo hộ bệ hạ, nhưng nhân số cũng có hạn. Đột nhiên Tưởng Lạc quay đầu nhìn về phía thái giám: "Ngươi nói, Dung Hà đến cùng có phải con riêng của phụ hoàng ta không?" "Vương gia, ngài làm khó nô tài rồi, nô tài đã bao lâu chưa nhìn thấy bệ hạ và Thành An Hầu đây. " Giọng Thái giám có chút sắc nhọn, khiến Tưởng Lạc không vui nhăn lông mày. "Dù nô tài không gặp, nhưng quả thực bệ hạ đối với hắn ta khá tốt, cũng khó trách trong Kinh Thành không ít người sinh lòng ghen ghét, đồn thổi lung tung." "Theo bổn vương thấy, đây không phải lời đồn." Nếu là lời đồn, sao phụ hoàng lại vì Dung Hà mà hạ tước vị của hắn ta, lại không truy cứu đám người đột nhiên xuất hiện ở Đại Lý Tự kia có thân phận gì. "Bọn họ đã bất nhân như vậy, vậy đừng trách bổn vương bất nghĩa." Từ xưa đến nay, bao nhiêu Đế Vương vì hoàng vị mà trên tay dính đầy máu tươi? Đại ca nhu nhược không chịu nổi, phụ hoàng hành động bất tiện, thiên hạ này dựa vào đâu không thể để hắn ta tới làm chủ? Ban Họa vẫn ở trong mộng như cũ, nàng rời đi thật lâu, rốt cục nhìn thấy hai chữ Kinh Thành trước cửa thành. Chân nàng đang nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhàng, nhẹ như có thể bay. Nhưng lúc nàng sắp bước vào cửa thành, thì một người bắt được tay nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]