Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Ngày thứ hai tôi đến quán bar nộp đơn từ chức.
Giám đốc tự mình tìm tôi nói chuyện, hắn nói: “Tôi có thể tăng lương cho cậu, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”
Tôi nói: “Không phải vấn đề ở lương, tôi muốn tránh mặt một người.”
Hắn nói: “Trốn Chân thiếu?”
Tôi nói: ” Ừ”
Hắn nói: “Thật sự tôi muốn nói với cậu một câu.”
Tôi nói: “Cái gì?”
Hắn nói: “Tình thâm không thọ, tuệ cực tất thương tổn.”
(đại khái là tình cảm không lâu dài, để tâm quá nhiều sẽ nhận lấy tổn thương)
Tôi nói: “Giám đốc, lời này cảm giác không đúng lắm, mức độ là quá nặng đi.”
Hắn nói: “Tôi cảm thấy không nặng, tôi không nghĩ tới cậu vững tâm đến thế mà cũng lại si tình như vậy.”
Tôi nói: “Anh đừng đùa, tôi chỉ là đang đau thương khi không còn người bao dưỡng thôi.”
Hắn nói: “Vậy nếu như chỉ là bởi vì cái này khiến cậu khổ sở, vậy cậu nghỉ việc làm gì?”
Tôi nói: “Tôi muốn tránh một chút, bởi vì tôi có chút khổ sở.”
Hắn nói: “Cậu có chút? Tôi không biết tại sao lại cảm thấy như là cậu đang nói, rất nhiều vậy.”
Tôi nói: “Được rồi. Tôi thực sự khó xử. Để tôi từ chức đi.”
Hắn nói: “Tôi cũng không cản cậu, chính là có chuyện này khiến tôi luôn cảm thấy phải nói cho cậu.”
Tôi nói: “Anh nói đi.”
Hắn nói: “Tôi nghe những người khách nói chuyện, ngày đó Chân đại thiếu gia hủy đi hai phòng, đem người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chinh-la-may-man-nhu-vay-khong-phuc-nguoi-danh-ta-a/2918198/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.