Edit: Sub
Beta: Sub
Người anh em của hắn nói cho tôi cái tên, lại hỏi tôi có muốn ngồi xe hắn hay không.
Tôi uyển chuyển cự tuyệt hắn, nói: “Cậu còn phải đi làm.”
Hắn nhìn tôi một cái, nói: “Cậu rất thú vị”
Tôi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Chân Phong”
Tôi đón xe đi tới bệnh viện kia, trùng hợp mẹ tôi trước kia cũng ở qua viện này, quen cửa quen nẻo mò tới khu nằm viện, xem thời điểm đăng ký bệnh, có y tá nói với tôi: “Anh còn nhớ tôi không?”
Tôi nói:” Nhớ, lúc mẹ tôi đổi bình tiếp thuốc, thủ pháp của cô rất nhanh nhẹn.”
Nàng liền cười cười không nói lời nào.
Tôi tiến vào phòng của Chân Phong, nhìn thấy hắn một mình nằm ở trên giường, trên mu bàn tay dán băng keo, ấn loạn dụng cụ điều khiển từ xa chơi.
Tôi liền đem hoa quả đã mua trước bệnh viện thả ở đầu giường.
Hắn cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn tới tôi, ấn tiếp dưng cụ điều khiển từ xa.
Tôi nói: “Chuyện tối ngày hôm qua, cảm ơn cậu, xin lỗi.”
Hắn nói: “Tôi tự làm tự chịu, không trách anh được.”
Tôi nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hắn nói: “Tôi cũng không phải con gái, không cần anh chịu trách nhiệm.”
Tôi nói: “Anh thích em, chúng ta cùng nhau đi”
Hắn ném dụng cụ điều khiển từ xa, quay đầu nhìn tôi.
Hắn nói: “Anh nói thật?”
Tôi nói: “Em tốt như vậy, anh làm sao có thể không thích em, chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chinh-la-may-man-nhu-vay-khong-phuc-nguoi-danh-ta-a/2918184/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.