Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Sau tuần lễ, tôi trở lại làm ở quán bar trong thời gian dài, xem như là thả mình vào chốn xa xăm.
Vị trí quản lý trở nên trống không, giám đốc hỏi tôi nếu muốn thay thế, hắn sẽ giúp tôi nói với bên trên một chút, tôi nói thôi.
Hắn nói: “Cậu là bạn của bạn tôi, hắn sớm cùng dặn qua, nói phải chiếu cố cậu thật tốt, chỉ có điều bận quá, quên mất.”
Đây là lời nói khách khí, tin thật thì tôi chính là thằng ngốc.
Tôi liền nói: “Tôi nói thật với anh, tôi tại quán bar này dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, quá hai năm vẫn là phải đi tìm phần công việc khác, không được thì tự mở cửa hàng.
Hắn nói: “Hay là cậu ghét bỏ công việc ở quán bar, nói ra không thuận tai?”
Tôi nói: “Anh xem, làm tại quán bar quá ba mươi tuổi sẽ thành hình dạng gì?”
Hắn nói: “Tôi đã khoảng chừng ba mươi, sống cũng không quá mức rất tốt.”
Tôi nói: “Anh đó là bò lên, đại đa số không bò lên, thân thể bị phá huỷ, tâm thái cũng phá huỷ. Mỗi ngày trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, cũng không muốn tích góp tiền, cũng không muốn cưới vợ, liền muốn làm sao để cho mình trải qua thoải mái chút, để cho mình quên mất hoàn cảnh nơi đây.”
Hắn nói: “Cậu nói như vậy, không sợ tôi nghe không vui?”
Tôi nói: “Anh là một người thông minh, người thông minh lòng dạ không nhỏ như vậy.”
Hắn nói: ” Ít người trẻ tuổi, hiểu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chinh-la-may-man-nhu-vay-khong-phuc-nguoi-danh-ta-a/2918180/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.