Bùm!
Khi giọng nói của Tần Chính Thanh vang lên, hai con sư tử đồng bất ngờ đáp xuống cầu hình vòm, hất hai cha con xuống đất.
“Phu!”
Tân Chính Thanh và Tần Tử Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Hai cha con cũng run rẩy leo lên.
Lúc này Tần Diệu Hoa mới phát hiện toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tân Tử Đình càng xấu hố hơn khi phát hiện chiếc váy ngắn của mình ướt đẫm nước tiểu vì sợ hãi.
“Cha, cha cuối cùng…”
Tân Diệu Hoa vừa lộ ra sắc mặt vui mừng, đang định nói gì đó thì…
Bốp!
Tần Chính Thanh đã cho ông ta một cái tát khiến ông ta ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu.
Ông ta lại giơ bàn tay lên đánh Tần Tử Đình.
“Hu hu… Ông nội, cháu sợ đến chết mất.
Làm ơn ông đừng đánh cháu nữa được không?”
Tần Tử Đình bật khóc, thân thể mảnh dẻ run rẩy kịch liệt, vừa nhìn khỏi phải nói đáng thương biết nhường nào.
“Mày đúng là!”
Tần Chính Thanh tức giận thu hồi cái tát của mình, nối trận lôi đình nói với Tần Diệu Hoa: “Tự bản thân mình hư hỏng thôi không nói, còn dạy Tử Đình cũng hư hỏng y như vậy! Chạy đến nhà người khác, người ta không tiếp đãi thì tức giận, muốn dỡ nhà người ta. Ai cho cha con chúng mày cái quyền này? Nhiều năm như vậy tao không muốn gặp mày chính là muốn mày suy xét lại chính mình, mày suy xét kiểu gì thế? Muốn làm tao tức chết thì mày mới vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486732/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.