LÚC này, một sự im lặng chết chóc.
Mọi người đều há hổc mồm, ai cũng không dám tin rằng thế tử gia quần là áo lượt này thậm chí còn không động tay đã khiến đám người Triệu Thiên Dũng ngông cuồng tự đại quỳ xuống sàn, thất khiếu chảy máu giống như chó chết.
Chuyện này thực sự quá phi lý.
“Chẳng lẽ Long cửu Thần đã di truyền cơ thể võ pháp không thể giết của Long soái?” Tần Tử Khanh tự lẩm bẩm, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Nhận thức của cô về Long cửu Thần cũng hoàn toàn bị sụp đổ.
“Khụ khụ khụ…” Triệu Thiên Dũng ho ra mấy ngụm máu, rồi ngửa đầu nhìn Long cửu Thần, ánh mắt vô cùng kinh hãi và khiếp sợ.
“Làm sao mày có thể mạnh đến thế?”
Long Cửu Thần không trả lời câu hỏi của ông ta, mà lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì nói cho tôi biết, ai đã phái ông đến đây giết tói.”
“Ha ha ha!” Triệu Thiên Dũng cười rất quỷ dị: “Nếu tôi nói ra cũng sẽ chết, mà không nói cũng chết. Không bằng tôi mang theo bí mật xuống mõ.
Dứt lời, Triệu Thiên Dũng dẫn nổ chân khí
trong cơ thể, nố tung thành nhiều mảnh vụn.
Ngay cả mấy võ giả trọng thương kia cũng cùng nhau nổ tung, máu thịt bay tán loạn.
“Đệch!” Long cửu Thần chửi tục. Anh hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Thiên Dũng lại lựa chọn tự nổ tung.
Anh xoay người lại ngay, chỉ thấy Lưu Năng đã giành lấy một khẩu súng trong tay binh lính, chĩa vào đầu mình.
“Muốn nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486716/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.