Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy!”

Lôi Báo chỉ vào Long Cửu Thần, lớn tiếng nói: “Vị này chính là thế tử gia của quân Tây Lương chúng ta, con trai duy nhất của Long soái!”

Ầm!

Cha con Diệp Nguyên Khôn cùng với Hình Hắc Hổ đều choáng váng như bị năm tia sét đánh trúng!

Sau đó, họ mới nhận ra người mà họ muốn giết lại chính là con ruột của vua Tây Lương Long Kiêu!

Lại còn là đứa con trai duy nhất của ông!

Nếu để Long Kiêu biết chuyện này, chẳng phải sẽ đồ sát hết cả nhà họ ư?

Lưu tổng binh đổ mồ hôi đầm đìa.

Anh ta biết, với tính cách của Long Kiêu, anh ta sẽ chết chắc!

Anh ta lập tức nghiến răng, mặc kệ!

Sau khi nhanh chóng bấm một dãy số, cấp tốc thúc dục: “Nhanh nhanh nhanh! Mau kéo một sư đoàn qua đây! Với tốc độ nhanh nhất!”

Anh ta muốn giết nhóm Long Cửu Thần, đổ lỗi cho Đồ Long xã, sau đó cho nổ tung toàn bộ bến tàu, không để lại ai sống sót ngoại trừ người của anh ta, ai biết được anh ta đã làm?

Bịch!

Long Miêu đá ngã Lưu tổng binh chỉ bằng một cước.

“Đúng là chán sống mà! Đã biết thân phận của thế tử mà còn dám gọi người đến.”

“Ai cho mày lá gan đó hả? Nói!”

Lưu tổng binh nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cười gằn nói: “Quân Tây Lương tụi mày chạy đến Giang Châu hành hung mà không trình báo.”

“Tao làm tổng binh của Giang Châu, không cần ai cho lá gan cả, tao hoàn toàn có tư cách động vào tụi bây!”

“Cho dù là quậy đến chiến bộ, tao cũng có lý!”

Long Miêu nheo mắt lại.

“Mày chờ đó!”

Anh ta lập tức bấm số của Long Kiêu.

Long Cửu Thần túm lấy cổ áo Lưu tổng binh, lạnh lùng hỏi: “Đồ Long xã được trang bị một kiểu vũ khí, là mày cấp cho chúng đúng không?”

“Khỉ gió!” Trong mắt Lưu tổng binh hiện lên vẻ hoảng sợ: “Mày có bằng chứng gì là tao cấp cho họ?”

“Mày không nhận chứ gì?” Long Cửu Thần châm ngòi ly gián nói: “Lát nữa tao sẽ khiến Hình Hắc Hổ phải mở miệng.”

Lưu tổng binh giật mình.

Nếu đúng là anh ta đã cung cấp thứ này cho Hình Hắc Hổ, thì dù có gây phiền toái ở đâu cũng sẽ bị xử tử!

Ngay lập tức, anh ta giật thót tim, lấy ra một khẩu súng lục và chĩa vào Hình Hắc Hổ.

Răng rắc!

Long Cửu Thần phản ứng nhanh chóng, vặn tay của Lưu tổng binh.

“Á!”

Lưu tổng binh đau đớn hét lên.

Hình Hắc Hổ tức giận nói: “Lưu tổng binh, mày thật ác độc, lại muốn giết người diệt khẩu!”

“Tôi đâu có diệt khẩu ông, đừng nói lung tung!” Vừa nói, anh ta không ngừng nháy mắt với Hình Hắc Hổ.

Ý nói Hình Hắc Hổ đừng nói lung tung.

Hình Hắc Hổ tức giận không nhìn nổi bộ dạng này của anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày tưởng tao mù, không thấy mày định diệt khẩu tao à?”



“Tao định sẽ không khai ra mày, sẽ ôm theo bí mật mà chết.”

“Không ngờ mày lại không nói đạo nghĩa, còn muốn diệt khẩu tao, vậy đừng trách tao vô tình!”

Nói đến đây, ông ta nhìn Long Cửu Thần, thành thật nói: “Vũ khí của đám thủ hạ tôi đều do Lưu tổng binh cấp!”

“Anh ta có tham gia bắt giữ con của anh hay không, tôi không biết.”

“Nhưng anh ta có tham gia vào kế hoạch giết anh, tôi có thể chứng minh điều này.”

Lưu tổng binh tức giận thở hổn hển: “Hình Hắc Hổ, ông ngậm máu phun người!”

Hình Hắc Hổ cười lớn: “Tụi mày tưởng Hình Hắc Hổ tao là kẻ ngốc làm tay súng cho tụi mày, không chừa cho mình một đường lui sao?”

“Nói thật với tụi mày biết, tao đã ghi âm lại rất nhiều chuyện, mục đích là để phòng ngừa ngày nào đó tụi mày sẽ đẩy tao ra chịu tội thay.”

“Có muốn tao bật ghi âm cho tụi mày nghe không?”

“Ông…”

Lưu tổng binh không nói nên lời.

Hình Hắc Hổ nhìn Long Cửu Thần, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Thế tử, tôi có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo, tôi chỉ tham gia giết anh, chứ chưa từng tham gia vào chuyện bắt cóc con của anh.”

“Từ lúc biết được anh là ai, tôi thực sự hối hận về việc mình đã làm.”

“Long soái vì dân chúng Đại Hạ đã dẫn theo năm mươi vạn đại quân chống lại hai trăm vạn quân địch, đánh suốt gần năm năm, trả giá bằng sự thương vong của hơn hai mươi vạn đại quân mới đánh tan phòng tuyến của quân địch, đánh vào nước địch, đánh hạ vô số thành, làm kinh sợ các nước trên thế giới, làm phấn chấn toàn thể người dân trong nước!”

“Kết quả tôi lại âm thầm muốn giết chết đứa con trai duy nhất của ông ấy.”

“Ôi, đúng là không phải mà.”

“Cho nên tôi tình nguyện thú nhận mọi chuyện với anh. Tôi không cầu xin anh tha cho tôi, tôi chỉ cầu xin anh đừng làm tổn hại đến gia đình tôi, được không?”

“Được.”

Long Cửu Thần trầm tư suy nghĩ, rồi đáp lại.

“Tôi tin thế tử.”

Hình Hắc Hổ nở một nụ cười an tâm.

Lưu tổng binh hoảng loạn.

Hoàn toàn hoảng loạn!

“Hình Hắc Hổ, nếu ông dám nói bậy, nhất định cả nhà ông sẽ chết.”

Bốp!

Long Cửu Thần đấm một quyền vào mặt Lưu tổng binh, anh ta dữ tợn hét lên: “Mày dám đánh tao à? Dám à?”

“Mày cưỡng hiếp một phụ nữ và bị kết án năm năm!”

“Tao là tổng binh của một thành phố, là quan của triều đình, mày lại đối xử tàn nhẫn với tao như vậy, mày không sợ bị xử bắn à?”

Long Cửu Thần nắm cổ Lưu tổng binh, lạnh lùng nói: “Nếu anh còn dám nói thêm một câu ảnh hưởng đến câu hỏi của tôi thì tôi sẽ giết anh trước!”

Nói xong, anh ném Lưu tổng binh ra xa ba mét, hàng chục lính canh lập tức chĩa súng vào đầu anh ta, anh ta giận lắm nhưng không dám nói gì.

“Ông nói đi.”

Long Cửu Thần nhìn Hình Hắc Hổ.

“Dạ thế tử.”

Hình Hắc Hổ bắt đầu nói: “Tôi vốn là tay chân của Thang Lập Võ, chủ nhà họ Thang.”

“Hai năm trước, không biết vì lý do gì, Thang Lập Võ bất ngờ thành lập một thương hội Chiến Long, đưa cho tôi hai trăm triệu tệ, kêu tôi thành lập Đồ Long xã.”

“Lưu tổng binh là em vợ của Thang Lập Võ, anh ta đã cung cấp vũ khí cho tôi, Đồ Long xã nhanh chóng lớn mạnh, đánh tan tụ nghĩa đường, khống chế cả thế giới ngầm Giang Châu.”



“Nửa tháng trước, Thang Lập Võ gọi tôi, Diệp Nguyên Khôn, Lưu tổng binh đến, nói muốn giết một tên sắp ra tù, tên này có lai lịch không nhỏ, kêu tụi tôi làm cho gọn gàng một chút.”

“Cho nên mỗi bước trở về của anh đều nằm trong kế hoạch của chúng tôi. Chúng tôi sắp xếp bọn côn đồ đến nhà Dương Tử Hi đánh cha mẹ cô ấy. Nếu anh đến nhà Dương Tử Hi, chúng tôi có thể mượn tay của bọn côn đồ để giết anh.”

“Nếu bước đầu tiên thất bại, chúng tôi sẽ thực hiện bước thứ hai, chính là bệnh viện tâm thần, mượn tay Lưu Thiệu Kiệt để loại bỏ anh, nếu thất bại, Diệp Mặc sẽ đưa em rể của tôi đến đó, nếu thất bại nữa sẽ để quản gia nhà họ Diệp dẫn cảnh sát đến đó giết anh, nếu thất bại nữa sẽ dụ anh đến bến tàu để tiêu diệt.”

“Vốn tưởng rằng tính toán nhiều bước như vậy là có thể thành công, nhưng không ngờ đều thất bại!”

Nói đến đây, Hình Hắc Hổ không khỏi cười khổ nói thêm: “Con trai và con gái của anh là do Diệp Nguyên Khôn bị Thang Lập Võ sai khiến bắt cóc, ông ta là hội viên của thương hội Chiến Long, rất thân thiết với Thang Lập Võ, càng biết rất nhiều tin tức.”

Long Cửu Thần nhìn Diệp Nguyên Khôn, ánh mắt như dao.

Diệp Nguyên Khôn lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Con của anh đã bị chủ nhân của Thang Lập Võ gọi một con thuyền lớn đến đón đi rồi.”

“Lúc đó tôi hỏi Thang Lập Võ bắt cóc hai đứa trẻ để làm gì.”

“Thang Lập Võ nói đây là ý của chủ nhân, muốn nhà họ Long…”

Ông ta không dám nói tiếp nữa.

“Muốn nhà họ Long thế nào, nói!” Long Cửu Thần ra lệnh.

Diệp Nguyên Khôn đang định nói.

Ầm ầm ầm!

Có những tiếng gầm rú truyền đến.

Hàng trăm chiếc xe tải chạy vào bến tàu, gần vạn quân nhanh chóng bao vây họ lại.

“Ha ha ha!”

Lưu tổng binh không nhịn được cười nói: “Long Cửu Thần, mày tiêu rồi! Lần này nếu mày không chết thì tao sẽ đi đầu xuống đất cho mày coi.”

Long Miêu giẫm nát anh ta dưới chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày tưởng tao không dám giết mày à?”

Lưu tổng binh làm bộ thấy chết không sờn, cười gằn nói: “Có thế tử Tây Lương và tướng vệ quân Long Đằng, còn có ba ngàn binh lính hộ vệ của Long soái chôn cùng, tao còn sợ gì nữa?”

“Phó tổng binh! Đừng lo cho sống chết của tôi, cứ cho nổ tung bến tàu đi, không được để một ai sống sót!”

“Vâng, thưa Lưu tổng binh.”

Phó tổng binh sắp ra lệnh.

Chợt giọng nói giận dữ của một người phụ nữ vang vọng khắp bến tàu:

“Mấy người đang làm gì vậy hả? Dám đấu đá nội bộ ngay tại đây. Ai cho mấy người lá gan này hả? Tất cả chĩa súng xuống đất hết cho tôi, nếu cả gan không tuân theo, tử hình hết ngay tại chỗ!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói.

Chỉ thấy một nữ tướng đỡ một ông già uy nghiêm trong bộ đồ Tôn Trung Sơn với vẻ mặt tức giận đang đi tới.

Một đội hàng chục nghìn người nhanh chóng bao vây tất cả những người có mặt!

“Là Tần lão tướng!”

Không biết ai đó đã kêu lên.

Ngay lập tức, tất cả mọi người, kể cả lính hộ vệ của Long soái cũng chĩa súng xuống đất.

“Tần lão tướng!”

“Tần lão tướng!”

“Tần lão tướng!”

Khi ông già uy nghiêm này đến gần, tất cả những người mà ông ta đi ngang qua đều phải kính nể.

“Long Cửu Thần, anh muốn làm gì? Sợ thế giới không đủ loạn à?” Tần Tử Khanh giận dữ, giống như một con sư tử cái nổi điên.

Tần Chính Thanh giơ tay ra hiệu cho cô ta không nên có thái độ như vậy, sau đó thân thiện nói: “Cửu Thần à, cậu vừa mới ra tù đã quậy ồn ào như vậy, đây là muốn học theo người cha đồ tể của cậu à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.