"Ồ? Nhận ra ta đến nha, ha ha ha, yên tâm đi, sẽ không để các vị đói bụng." Zeff cười ha ha.
Ông làm ở đây đã mười mấy năm, bị người khác nhận ra cũng rất bình thường, nhưng chính mình đã sớm thoái ẩn, chuyện này cũng không có gì.
"Có ý gì?"
Đi theo Zeff vào phòng ăn, Rida nhỏ giọng hỏi.
"Lão Hải tặc."
Clow bĩu môi: "Trước kia là một đại hải tặc, nhưng thoái ẩn nhiều năm như vậy, ZF(Chính phủ) đều không truy cứu, hải quân chúng ta tự nhiên cũng không sao cả, đừng để ý tới ông ta, có ăn là được, nếu không miễn phí, ta sẽ bắt ông ta lại."
Bắt một lão hải tặc đã thoái ẩn lại không có quan hệ gì.
Hắn cũng không phải Golden Lion.
Trong lòng Zeff lại cười thầm, ăn cơm còn nghiêm túc như vậy, chỉ ăn một bữa cơm, có thể ăn mất bao nhiêu chứ? . . .
Bàn ăn không ngừng vang lên tiếng gọi trong nhà ăn
Đám hải quân ngồi ở các bàn ăn khác, mà vị trí chính trung tâm là ba người ngồi.
Kuro ngồi thẳng, thỉnh thoảng đẩy mắt kính một chút, trên bàn bày biện rượu đỏ cùng bò bít tết.
Clow biếng nhác, trong miệng ngậm điếu thuốc, thỉnh thoảng nhìn về phía lông trắng bên cạnh đang trắng trợn nhai nuốt.
Trước mặt Rida chất đầy đĩa trên bàn, đang vùi đầu khổ ăn.
Vẻ mặt mấy đầu bếp phục vụ bên cạnh đã như màu đất.
Ngay từ đầu các đầu bếp còn rất xem thường Clow, bởi vì tướng ăn của Rida thực tế là quá đói, cảm thấy cô bé hẳn là bị ngược đãi, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-ve-huu-lai-bi-ep-tro-thanh-dai-tuong/4617238/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.