Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đó. Thân hình xinh đẹp bắt đầu hiện ra. Cảnh tượng hết sức diệu kỳ.

Không một ai dám gây ra tiếng động nào, khung cảnh lặng ngắt như tờ. Ánh mắt mọi người bắt đầu dần kinh ngạc, thậm chí đến cả Cao Lãnh cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Thân hình nhỏ nhắn nhưng có lồi có lõm. Khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên xinh đẹp khiến người ta ngạt thở. Ánh mắt trong veo nhưng đầy xa xăm. Mái tóc tùy ý thả dài, bồng bềnh mượt mà.

Cô ấy mặc dù chỉ mang trên thân bộ đồ bệnh nhân, thế nhưng cũng không thể nào ngăn nổi sự băng lãnh trên khuôn mặt cùng với khí chất ưu nhã đến mức làm cho bất kỳ cô gái nào cũng phải ước ao ghen tỵ. Từng bước đi, cô như khiến cho mọi người trầm luân vào thế giới kỳ ảo không lối thoát. Tất cả mọi người đều phải quỳ lạy trước cô, bởi vì cô chính là vẻ đẹp của sự hoàn hảo.

Và tất nhiên là mọi người đều đoán ra được, cô gái hoàn hảo, cao quý và xinh đẹp như kia ngoài Linh Nhi ra thì làm gì còn ai nữa? Hơn nữa, đây là lần đầu bọn họ có thể chứng kiến được dung mạo thật sự của vị tiểu thư khét tiếng này. Vậy nên bọn họ dường như có chút thất lễ.

Một cảm giác áp lực vô hình đè nặng lên vai từng người ở đây. Không biết vì sao, bọn họ không dám cử động mạnh. Thậm chí có một số người còn lùi lại phía sau, mồ hôi trên trán tuôn như mưa.

Cuối cùng, bọn họ cũng hiểu tại sao không ai dám chọc cô nàng này. Chưa nói đến quyền lực, chỉ cần có khí chất trên thì chắc chắn có thể làm bá chủ một vùng rồi.

Khí chất trừ khi trải qua vô số gian nan, thử thách để tôi luyện. Tất nhiên không phải ai cũng có thể có được khí chất khiến người ta run sợ như vậy. Chỉ cần như thế thôi, mọi người cũng không dám có bất cứ lời chê bai nào dành cho cô ấy.

Đến cả Cao Lãnh, kẻ mà trong đầu luôn luôn muốn chinh phục Linh Nhi lại cảm thấy áp lực.

Điều đầu tiên, Linh Nhi thực tại còn xinh đẹp hơn nhiều trong tưởng tượng hắn. Khuôn mặt hoàn mỹ không một điểm chết như vậy cũng là lần đầu hắn thấy. Hơn nữa, không hiểu sao, bây giờ khi nhìn cô ấy, hắn lại có cảm giác mê li khó tả.

Hắn là kẻ rất ghét những món đồ rẻ tiền, tầm thường. Trên người hắn không có món nào là dưới 1000 đô cả, thậm chí, hắn còn không bao giờ đến nơi công cộng, ngồi ghế hay bất cứ cái gì mà những người khác đã từng động. Bởi đối với hắn, những món đồ như vậy không nên xuất hiện trên thế giới này.

Ấy thế mà khi nhìn thấy Linh Nhi chưng diện một bộ đồ bình thường như thế, hắn lại không hề cảm thấy khó chịu. Dường như cô ấy mặc bất cứ đồ gì, thậm chí kể cả những món đồ rẻ tiền cũng chẳng làm cho cô ấy bớt đi chút vẻ xinh đẹp nào.

Đúng là không uổng công hắn chờ đợi, cô gái này chỉ có thể xứng với hắn. Hắn nhất định phải bắt lấy cô ấy về tay, chỉ có như vậy mới làm cho hắn có thể đạt đến đỉnh cao nhân sinh.

Tư Hạ thấy cô chủ một mình bước đi, vẻ mặt cô hoảng sợ tột độ chạy đến đỡ lấy, giống như chỉ sợ cô ấy đổ gục vậy.

“ Cô chủ, tại sao cô lại đi một mình như vậy? Y tá đâu rồi? Tại sao lại dám bỏ mặc cô chủ một mình!”

Nói xong, cô đang định dạy cho nữ y tá đang run rẩy phía sau một bài học nghiêm khắc thì bị Linh Nhi khoát tay, lắc đầu nói nhẹ:

“ Được rồi, là tôi muốn như vậy. Ở trong bệnh viện làm cho tôi khó chịu, vậy nên tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí!”

Nói xong, cô mới nhắc đến chuyện hiện tại:

“ Tư Hạ, bọn họ là ai? Sao lại tập trung hết ở cửa bệnh viện?”

Tư Hạ nghe vậy, cô cũng không hề ngần ngại nói ra bằng giọng cung kính:

“ Dạ, thưa cô chủ. Tất cả bọn họ đều là đại diện các gia tộc muốn đến chúc mừng cô chủ đã khỏi bệnh. Cô chủ có cần tôi đuổi hết bọn họ đi không ạ?”

Thấy Tư Hạ đang nói nhỏ với vị tiểu thư kia, trên mặt ai ai cũng mong chờ bản thân được đại tiểu thư ấy nhìn trúng. Dù cho điều này chỉ là tỷ lệ vô cùng đáng thương, thậm chí bằng không, thế nhưng ai mà chẳng có ước mơ. Được Linh Nhi nhìn trúng thì chẳng khác gì một bước lên mây.

Còn về phía Linh Nhi, thấy toàn bộ những người ở ngoài đang nhìn chằm chằm cô, cảm giác ghê tởm cùng với khó chịu xông lên não. Tuy nhiên nghĩ đến bản thân sẽ phải gặp cha mẹ anh Lâm Thần sớm, rồi còn người thân của anh ấy, cô không muốn chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà gây tiếng xấu cho bản thân. Vậy nên cô cũng không hề tàn nhẫn mà đuổi hết họ đi. Thay vào đó, cô xoay người đi hướng khác, giống như muốn tránh khỏi đám người trước mắt.

Tất nhiên, ngay khi cô vừa quay người rời đi, tất cả mọi người đều ân ẩn hối tiếc trong lòng. Thật sự cô ấy quá đẹp, ngắm hoài không thấy chán. Ai ai cũng ước cô ấy có thể quay mặt nhìn bản thân, khi đó chắc chắn bọn họ sẽ sung sướng đến mức không ngủ được mất.

Mặc dù tiếc hận nhưng chưa thấy ai dám lên ngăn cản cô ấy cả. Lý do thì cũng rất dễ hiểu. Đi lên ngăn cản chính là chọc tức cô ấy, một hành động không khôn ngoan, thậm chí mang đến họa sát thân.

Tuy nhiên, không phải là mọi chuyện đều sẽ diễn biến như trong suy nghĩ đa số người ở đây. Cao Lãnh nhẹ nhàng bước đến, vẻ mặt đầy tự tin chặn đường đi của Linh Nhi, vẻ mặt soái khí lễ phép nói:

“ Xin lỗi vị tiểu thư xinh đẹp, cho tôi được mạn phép xin cô ít phút để có thể trò chuyện với cô được không vậy?”

Vừa nói, Cao Lãnh vừa cố gắng tạo ra tư thế đẹp nhất cho mình. Mọi người bên ngoài lại được một phen trầm trồ.

“Vị công tử họ Cao này thật là điên rồ, Linh Nhi là ai mà hắn ta dám ngăn cản như vậy? Chẳng lẽ không biết sống chết à?” Một vị công tử có chút anh tuấn, mái tóc nhuộm bạc nổi bật nói với đồng bạn bên cạnh.

Đồng bạn hắn là một tên béo mập, vẻ mặt tròn trĩnh lúc này lại nhíu mày, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, tự nói:

“ Hắn mặc dù làm việc này tưởng chừng rất ngu ngốc nhưng tao thấy cũng có cơ sở chứ. Hắn ta soái, có quyền lực lại còn là cháu bích tôn của nhà họ Cao. Nếu nhìn khách quan thì hắn có thể có một chút tư cách đối mặt với cô ấy.”

Mọi người bàn tán xôn xao, có người thì kinh ngạc, có người thì cười trên nỗi đau của người khác. Thế nhưng số ít người lại có chút lý giải việc làm của Cao Lãnh.

Ai ai cũng nói, hiện trường trở nên sôi nổi. Điều này khiến cho tâm tình Linh Nhi lại trở nên hỏng bét.

“ Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi!” Cô lạnh lùng nói, không hề kiêng nể gì Cao Lãnh.

Cao Lãnh cảm giác cả bầu trời áp lực đang dồn về phía hắn, ánh mắt Linh Nhi quá là đáng sợ. Tuy nhiên càng vậy hắn càng thèm khát cô ấy. Đây mới là phụ nữ hắn ao ước chứ.

Vậy nên, hắn cố gắng áp chế cảm giác sợ sệt, vẻ mặt cố gắng hòa ái nói:

“ Thưa vị tiểu thư, tôi tên Cao Lãnh. Nếu tiểu thư hay xem tin tức chắc chắn sẽ biết tôi!”

Lời nói đầy vẻ tự tin khiến cho Linh Nhi nhíu mày, ngay lúc này Tư Hạ nói vào tai Linh Nhi lời gì đó. Sắc mặt của Linh Nhi dần chuyển sang lạnh băng, sau đó nở nụ cười lạnh.

“ À, thì ra là công tử nhà họ Cao. Lúc trước cậu nhận được giáo huấn cũng không hiểu ra điều gì sao? Bây giờ còn cả gan dám đến đây để tán tỉnh tôi?”

Nói đến đây, cô cười lạnh càng thấy rõ, cảm giác chung quanh đang giảm đi mấy độ. Nếu mà Cao Lãnh biết được suy nghĩ của Linh Nhi thì chắc chắn sẽ vô cùng sốc.

Khi này, Linh Nhi lại muốn nhìn thấy anh Lâm Thần trừng trị kẻ tán tỉnh cô ra sao? Nhớ lại những hành động qua camera mà cô vừa xem, cô trong lòng càng cảm thấy mình nên sớm tổ chức lễ thành hôn với anh ấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.