Ngay lúc này, Tiểu Ngọc ban nãy vẫn đang im lặng lại đứng ra, đôi mắt đỏ ửng khóc lóc nói với Tô Nhan:
“ Chị...em xin lỗi vì đã nói dối chị!!!”
Lời nói có vẻ vô cùng khó hiểu khiến cho Nguyệt Sương và Tô Nhan đều sững sờ. Tô Nhan nhíu mày, mặc dù đã rất lâu rồi không gặp Tiểu Ngọc nhưng tính cách vô cùng dịu dàng cùng với khuôn mặt đáng yêu vẫn khiến cho cô không thể không an ủi em ấy:
“ Tiểu Ngọc, sao em lại khóc? Có chuyện gì em cứ nói với chị!”
Sự đối lập trong cách hành xử khiến cho Nguyệt Sương không dám tin vào mắt mình. Chị? Tô Nhan xưng với Tiểu Ngọc thân mật như vậy là sao?
Không kịp chờ cô suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã khóc thút thít đi đến trước mặt Tô Nhan, vẻ mặt đầy thương tâm dựa vào giường khóc:
“ Thật...thật ra... tất cả là do em cố ý để chị hiểu lầm. Anh ấy thực chất không bỏ rơi chị!!!”
Ngay lập tức, Tô Nhan ngẩn người, vẻ mặt khó tin nhìn Tiểu Ngọc đang khóc sứt mứt, nói một cách ngắt ngứ:
“ Cái...cái gì?”
Khi này, trong lòng cô trở nên vô cùng bối rối. Toàn bộ khung cảnh quen thuộc như một cơn lũ dâng trào lại trong đầu cô. Cô nhìn thấy gì? Một tấm ảnh Tiểu Ngọc dấu dấu diếm diếm không muốn cho cô biết, rồi cô nhìn thấy trong ảnh Lâm Thần đang vui cười với một cô gái khác một cách thân mật, khi đó trái tim cô cảm giác như tan vỡ.
Cô tin tưởng Lâm Thần đến như vậy, thậm chí còn không ngại ngày đêm giải cứu cậu ta, chung sống với cậu ta, ấy thế mà cậu ta lại có thể có hành động phản bội như vậy. Cô đau đớn, thậm chí đau đến nỗi quên ăn quên ngủ rất lâu.
Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ và rời xa Lâm Thần. Cô không cần cậu ta, không có cậu ta, cô vẫn sống khỏe mạnh một cách bình thường.
Hơn nữa, khi cô tuyệt vọng nhất, Lâm Thần đâu có ở đây, cậu ta vẫn còn đang cố gắng đi tìm hạnh phúc riêng. Còn cô, chính cô chỉ biết là khi tỉnh dậy, cả người cô đã nằm trên giường bệnh.
Ngay lúc này, điện thoại cạnh bàn vang lên, cô không ngần ngại bắt máy, một giọng nói đầy gấp gáp từ thư ký vang lên:
“ Thưa chủ tịch, chúng tôi đã tra tất cả căn phòng của tên Lương Tuấn Khải. Hơn nữa, hắn ta còn để camera trong căn phòng của ngài. Toàn bộ dữ liệu tôi sẽ gửi cho ngài ngay ạ.”
Nói xong, Tô Nhan chưa kịp chấn chỉnh tinh thần, toàn bộ hình ảnh thư ký cùng với đoạn băng ghi hình được gửi đến cô.
Ngay khi cô ấn vào, không chỉ mình cô nhìn chăm chú, mà cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc cũng không ngần ngại chen vào xem. Cả ba đều dán ánh mắt vào một bóng hình quen thuộc.
“ Lâm...Lâm Thần...tại sao cậu ta lại đến đây?” Tô Nhan dường như khó thể tin những gì trước mặt, cô ngạc nhiên nói.
Thế nhưng, càng bất ngờ hơn, công việc đầu tiên mà Lâm Thần đến căn phòng của cô lại là dọn dẹp. Cậu ấy không ngại chút bụi bẩn, mặc bộ đồ nhân viên rồi từ từ lau chùi, dọn dẹp.
Điều này không khỏi làm Tô Nhan đỏ mặt. Cảm giác để một nam nhân làm việc này làm cho cô rất xấu hổ. Cô liếc mắt sang bên cạnh thì mới thở ra một hơi. May là hai cô gái bên cạnh dường như không để ý tới chi tiết này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Và rồi, Lâm Thần đi đến bàn làm việc của cô, sắp xếp lại tài liệu một cách gọn gàng. Tuy nhiên trong lúc dọn dẹp, cậu ấy dường như vớ được một đồ vật gì đó, toàn bộ hành động của cậu dừng lại.
Tô Nhan khi này nhìn chằm chằm, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc. Thứ mà Lâm Thần cầm trên tay chính là tấm ảnh khiến cho cô đau buồn nhất, đó chính là ảnh cậu ta đang cười vui vẻ với đứa con gái khác. Thế nhưng, rất nhanh cô đã không thể nào tin được vào tai mình:
“ Tại sao chủ tịch lại có được tấm hình của mình với Tiểu Ngọc. Chẳng lẽ em ấy đưa cho cô ấy sao? Thế nhưng mình nhớ là hai người đâu thân thiết đến như vậy nhỉ?”
Nói xong, Lâm Thần cũng lấy một tấm ảnh khác, trong tấm ảnh chính là hình ảnh rõ rệt khi mà Tiểu Ngọc nhảy thẳng lên người Lâm Thần. Mặc dù camera cách khá xa, thế nhưng công ty của cô sử dụng là loại chuyên dụng, vì vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng bất ngờ và xấu hổ. Vẻ mặt đầy tức giận nhìn sang Tiểu Ngọc đang cố gắng né tránh ánh mắt cô.
Thì ra, cô gái mà Tiểu Ngọc mập mờ nói lại chính là em ấy. Bảo sao mỗi lần cô nhìn thấy dáng vẻ cô gái đó, cái cảm giác quen mắt lại xuất hiện.
Đến khi này, toàn bộ chân tướng trong lòng cô đều hiểu rõ, cô trong lòng tràn ngập lửa giận. Thì ra bấy lâu nay cô đã hiểu lầm cậu ấy, Lâm Thần vẫn như vậy, vẫn không hề có chút che giấu nào. Chỉ là...
Cô tức giận muốn trừng phạt Tiểu Ngọc, thế nhưng Tiểu Ngọc đã nhanh chân trốn sang bên cạnh Nguyệt Sương, vẻ mặt cầu khẩn van xin:
“ Chị...em biết sai rồi!!! Chị sau trừng phạt em thế nào cũng được! Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm kiếm anh ấy trước!”
Mặc cho trong lòng rất tức giận vì đã khiến cô hiểu lầm Lâm Thần, thế nhưng cái dáng vẻ đáng thương đó vẫn có sức sát thương tâm lý cực kỳ lớn. Ánh mắt long lanh yếu ớt, hai tay run rẩy cùng với khuôn mặt tội lỗi kia làm cho cô chỉ biết thở dài. Ánh mắt khi này lại nhìn Lâm Thần với ánh mắt khác.
Càng về sau, cô lại càng thấy Lâm Thần rất tinh tế. Không chỉ quét dọn, cậu ấy còn tiện thể làm giúp cô mấy việc lặt vặt, thậm chí đến cả việc pha cafe đợi cô về. Nhìn thấy cậu ấy làm, cô không hiểu sao khi này lại có chút thương xót.
Tuy nhiên, khi cô chuyển sang camera khác, cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều không khỏi rét lạnh. Không có gì khác, đó chính là cảnh mà ám ảnh Tô Nhan nhất, tên Lương Tuấn Khải định làm trò đồi bại với cô.
Dù cho không phải là bản thân, thế nhưng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trên, Tiểu Ngọc và Nguyệt Sương đều sợ xanh mặt. Nhất là Tiểu Ngọc, mặt cô trắng không còn một giọt máu, ánh mắt tràn đầy khủng hoảng, luống cuống nhìn Tô Nhan cùng với đoạn clip trên.
Duy chỉ có Tô Nhan, cô lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt từng chút từng chút nhìn hắn ta đang cười cười một cách dâm tà. Điều này khiến cho cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều không khỏi thán phục. Thật đúng là cô gái mạnh mẽ, chứng kiến bản thân như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy.
Tuy nhiên, nếu hai cô để ý thì sẽ thấy bàn tay trái của Tô Nhan đã bí mật giấu xuống dưới chăn, nắm chặt đến mức run rẩy, có thể bấm ra máu.
Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, khi mà cô đã ngất lịm đi, tên Lương Tuấn Khải chỉ còn cách cô vài xăng ti mét thì...
“Ông cũng to gan nhỉ, dám động tay với chủ tịch”
Một bên khác, Tư Hạ khi này vẻ mặt vô cùng vui vẻ, thậm chí nếu như niềm vui có thể quy đổi ra tiền thì cô chắc chắn là kẻ giàu nhất thế giới. Bởi đơn giản, cô chủ cuối cùng cũng đã tỉnh.
Mặc dù thân thể cô ấy còn rất yếu, thế nhưng chỉ cần cô ấy tỉnh dậy đó chính là điều tốt.
Khi này, Linh Nhi đang nhìn chăm chú bức thư mà Lâm Thần đã cẩn thận gửi riêng, còn cô thì đang nhẹ nhàng chải tóc một cách cẩn thận. Vẻ mặt đầy hào hứng nói:
“ Cô chủ, cô không biết là trong lúc cô đang nằm, cậu chủ đã chăm sóc cho cô rất nhiều đó!”
Linh Nhi cố gắng đọc từng dòng chữ, cả thân thể cô run rẩy, hai má của cô ấy không tự chủ đỏ bừng, ánh mắt không thể kìm nổi sự hạnh phúc, nói với Tư Hạ một cách tự hào:
“ Đương nhiên rồi, anh ấy nhất định sẽ như vậy.”
Nói xong, Linh Nhi khi này mới từ từ cầm lên chiếc hộp nhỏ, ánh mắt nhu tình khiến cho bất kỳ ai nhìn cũng phải tan chảy.
“ Cảm ơn anh yêu, em rất...rất hạnh phúc. Rốt cuộc, chúng ta cũng có thể tới với nhau.”
P/S: Linh Nhi đã tỉnh lại, Tô Nhan cũng đã giải được xích mích trong lòng. Vậy liệu ai sẽ dành chiến thắng???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]