Giọng nói lạnh băng, trầm thấp như một cây kim băng giá xuyên thẳng vào trái tim của hắn. Trước giọng nói này, hắn dường như không thể cử động, không thể chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn, sợ hãi như một con kiến nằm dưới chân một kẻ khổng lồ...
Ngay lập tức, các tên lính dàn hàng, nhường đường cho một bóng hình xinh đẹp đi đến. Chỉ cần nhìn hình bóng từ xa, Hoàng Đông trong lòng không tự chủ mà tự nói:
“ Đẹp...đẹp quá!”
Hình bóng đó, nó đẹp hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn gặp. Thật sự trên đời này tồn tại một người xinh đẹp đến mức vậy sao? Tuy nhiên, hắn lại không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì khi thấy hình bóng đó, bởi đơn giản, hắn tự ti... Chính xác, hắn tự ti với chính bản thân mình, hắn tự nhận là mình không thể nào với tới được một cô nàng có hình bóng như vậy cả.
Và đúng như những gì hắn nghĩ, ngay khi hắn nhìn rõ được cô gái đi đến, trong lòng hắn không tự chủ khiếp sợ. Mặc dù cô gái bước đi rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng bước đi, nhịp tim của hắn lại tăng thêm một nhịp. Trán hắn không tự chủ đổ mồ hôi khi thấy ánh mắt sắc bén của cô gái đang bước tới.
Cô gái đó dáng người nhỏ nhắn, thân hình thon gọn nhưng lại bao bọc bởi một bộ quần áo vô cùng kín kẽ, trên mặt mặc dù đeo khẩu trang, đội mũ nhưng chỉ cần nhìn từng động tác, từng ánh nhìn là sẽ bị mê hoặc vào trong đó. Đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3644720/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.