Chương trước
Chương sau
Hai cô gái xinh đẹp ngồi cạnh, Lâm Thần trong lòng trầm xuống, vẻ mặt cậu có chút ngượng nhìn Lăng Thần, nói một cách tự nhiên:

“ Cậu nếu cảm thấy khá xa thì có thể sang đây ngồi!”

Lời nói phát ra giống như là lời cầu cứu, nếu Lăng Thần ngồi gần đây, chắc chắn hai em ấy sẽ chẳng dám làm gì quá phận cả.

Hơn nữa, dường như hai em ấy đang cố gắng “kích thích” cậu. Ban nãy, trong lúc cậu không để ý, Nguyệt Sương đã nhanh tay đặt bàn tay cậu lên đùi của cô ấy, cảm giác mềm mại săn chắc khiến cho cậu giật mình hoảng hốt.

Không chỉ thế, trong lúc đó, Tiểu Ngọc còn giở trò liếm bàn tay cậu, khiến cho cả thân thể cậu cứng đờ trong chốc lát.

Thật sự, đối mặt với hai em ấy, cậu chẳng có một chút sức chống cự.

Tuy nhiên, cậu cứ tưởng là Lăng Thần sẽ đồng ý, nhưng không, cậu ấy ngay lập tức từ chối:

“ Không cần đâu Lâm Thần, tôi ngồi đây là được rồi!”

Lăng Thần vừa nói, trong lòng có chút hoảng hồn. Ngay vừa nãy, ánh mắt của hai cô gái đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Đùa gì chứ, cậu đâu muốn chọc hai cô gái này, Lâm Thần làm vậy chính là đang khiến cậu gây thù với hai cô ấy.

Mặc dù cậu rất quý Lâm Thần, tuy nhiên xét trường hợp hai cô gái xinh đẹp kia không làm gì quá đáng, vậy nên cậu cũng không nhất thiết phải ra mặt, tránh cho mọi chuyện trở nên phiền.

Hơn nữa, cậu đang là khách, hai cô gái đó có vẻ là chủ, cậu làm trái ý cũng không tốt.

Thấy Lăng Thần từ chối, Lâm Thần trong lòng có chút thất lạc, thế nhưng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần, từ từ đứng dậy, cùng với Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc cầm ly rượu vang, dõng dạc nói:

“ Lăng Thần, cảm ơn cậu đã giúp tôi. Tôi nợ cậu một ân tình. Nay nhân dịp này, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng nào.”

Khung cảnh xa hoa, âm nhạc du dương cộng thêm lời nói của Lâm Thần khiến cho Lăng Thần tràn đầy cảm xúc. Rất lâu rồi, có lẽ phải tính bằng nghìn năm, cậu chưa từng được uống rượu cùng với tri kỷ.

Dù cho đây chỉ là rượu rất bình thường, căn bản không thể so được với tiên tửu mà cậu thường uống. Tuy nhiên, dù cho là tiên tửu ngàn năm có một, là kết tinh của thiên địa thì làm sao? Có bằng được có một tri kỷ uống rượu cùng không? Thật sự không thể so được.

Cảm xúc dâng trào, cậu đứng dậy, vẻ mặt đầy phấn khởi nhìn Lâm Thần, một tay giơ ly rượu, hướng về Lâm Thần nói:

“ Được... chúng ta đêm nay không say không về! Nào, ta cùng uống!”

Hai người mặc dù không hề chung một thế giới, thế nhưng từ giây phút này, trong lòng mỗi người đều coi đối phương như anh em. Cả hai vui vẻ ăn uống, nhấp từng ngụm rượu... khung cảnh yên bình êm ấm, tiếng cười đùa rộn vang

Tuy nhiên, Lâm Thần không hề biết rằng bên cạnh cậu đang ẩn chứa hai “ quả bom” đang chờ phát nổ.

Nguyệt Sương nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt đắc ý, nở một nụ cười giống như thách thức, cô không hề ngại ngùng mà ôm chặt Lâm Thần.

Đang trong lúc vui vẻ, toàn bộ ngực cậu được bao bọc bởi một thứ gì đó vô cùng đàn hồi. Điều này suýt chút nữa khiến cho rượu trong miệng cậu nhả ra, vẻ mặt cậu khiếp sợ nhìn Nguyệt Sương đang dùng hai tay ôm chặt eo mình, ánh mắt liếc nhìn Lăng Thần đang uống rượu, nhỏ giọng:

“ Nguyệt Sương, em đừng nghịch ngợm, bạn anh đang uống rượu đó!”

Lâm Thần vừa kiềm chế bản thân vừa nói, thật sự cậu cũng hết nói nổi cô “em gái” nghịch ngợm này. Chẳng lẽ em ấy không biết xấu hổ ư? Cũng may là có Tiểu Ngọc ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, ngay khi vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ngọc- cô em gái mà cậu cho là ngoan ngoãn ấy, lại tỏ vẻ không vui, dùng vũ khí của mình để đánh thẳng vào mặt cậu.

Trời tối sầm lại, một cảm giác mềm mại chưa từng có làm cho cậu giật mình. Mặc dù chỉ là từ da mặt, thế nhưng từ cảm giác này, cậu hoảng sợ không dám nghĩ đến...

Trán đổ mồ hôi lạnh, tại...tại sao nó lại mềm như vậy? Chẳng lẽ... em ấy không hề mặc...

Cũng may là Lăng Thần đã uống khá nhiều rượu, cộng thêm việc ghế của Lâm Thần là ghế dài, vậy nên việc cậu nằm xuống cũng không gây ra động tĩnh gì lớn.

“ Em... em biết anh thích chúng mà!” Tiểu Ngọc đỏ mặt, nhắm mắt lại ôm chặt Lâm Thần.

Bị tấn công cả trên cả dưới, Lâm Thần như lâm vào vũng bùn lầy, cảm giác mềm mại bao trọn toàn thân, cộng thêm hơi men từ rượu làm cho đầu óc cậu choáng váng. Vẻ mặt cậu có chút ngơ ngác, cố gắng giãy giụa.

Tuy nhiên, nào đâu có dễ thế, hai tay cậu rất nhanh đã bị hai em ấy kẹp chặt. Thế nhưng, thủ đoạn của hai em ấy lại cực kỳ cao thâm, huyền ảo. Nó khiến cho cậu rất bối rối, không biết phải làm gì cả khi mà cả hai tay của cậu bị hai cặp đùi ép chặt.

Chỉ cần một cử động nhỏ, cậu không biết mình sẽ chạm phải thứ gì đó nguy hiểm. Vậy nên, trong lòng cậu chỉ muốn khóc, cậu mới trở về mà, tại sao hai em ấy lại điên cuồng đến như vậy.

Cũng may là Nguyệt Sương nhận ra Tiểu Ngọc đang dùng biểu cảm không phù hợp, em ấy tỏ vẻ không vui, nói với Tiểu Ngọc:

“ Em đang gian lận! Tại sao lại ăn mảnh một mình như vậy? Em làm vậy không sợ anh ấy sẽ khó thở sao?”

Giống như sợ cậu khó thở thật, Tiểu Ngọc khi này mới thả lỏng, tạo ra một khoảng trống cho cậu thở.

Cậu thở hồng hộc, vẻ mặt đỏ ửng không biết do thiếu không khí hay do rượu, tuy nhiên trong lòng cậu khi này cũng có chút thả lỏng.

“ Nhất định khi ăn xong mình phải rời đi! Hai em ấy thật sự quá nguy hiểm!” Cậu trong lòng suy nghĩ kế hoạch.

Từ cuộc nói chuyện ban nãy, cậu nhận ra Lăng Thần cần cậu hỗ trợ, có lẽ là chuyện rất quan trọng. Vậy nên, để tránh hai em ấy ảnh hưởng kế hoạch, cậu không thể ở đây lâu được.

Lăng Thần ở bên, sau khi uống ba chén rượu, vẻ mặt đỏ ửng nhìn sang bàn của Lâm Thần một cách ngơ ngác. Không thấy Lâm Thần, cậu cố gắng dùng ánh mắt tìm. Nhìn xung quanh, ngoại trừ người hầu đang bưng bê đồ thì chẳng có ai khác, điều này khiến cho cậu có chút nghi hoặc, hỏi người hầu bên cạnh:

“ Cô cho tôi hỏi là Lâm Thần đi đâu rồi? Tại sao tôi vừa thấy mà bây giờ cậu ấy lại biến mất!”

Người hầu đang dọn chén đĩa, nghe thấy câu hỏi của Lăng Thần, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía bàn của Lâm Thần, một tay cô che miệng để có thể nở một nụ cười thích thú. Thế nhưng chỉ chốc lát, ánh mắt cô lại trở về lặng tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Lăng Thần:

“ Thưa ngài, cậu chủ của chúng tôi hiện tại có chút việc bận, ngài không cần lo lắng ạ! Ngài cần gì thì có thể gọi tôi hỗ trợ, chúng tôi rất sẵn lòng giúp ngài!”

Lâm Thần nghe thấy Lăng Thần hỏi, mắt cậu sáng lên, miệng mấp máy định trả lời Lăng Thần.

Chỉ cần Lăng Thần đi đến đây, hai em ấy sẽ trở về trạng thái ngoan ngoãn ban đầu, mặc dù nguy hiểm nhưng thật sự cậu chẳng còn cách nào. Toàn bộ cơ thể cậu từ trên xuống dưới đều bị giam cầm không thể nhúc nhích. Con mãnh thú trong người cậu đang bốc cháy, chỉ muốn lao ra cắn xé tất cả. Hơn nữa, cậu có cảm giác rượu này không bình thường, tâm trí của cậu đang bắt đầu mê man.

“ Lăng...”

Chưa kịp nói hết, Tiểu Ngọc đã dùng đôi môi của mình chặn lại, Lâm Thần trợn mắt không dám tin nhìn Tiểu Ngọc đang làm ra hành động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.