Tiểu Ngọc mặc dù đang xem Lâm Thần, tuy nhiên cô không phải là kẻ ngu ngốc, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo từng động tác của Nguyệt Sương.
Nhìn Nguyệt Sương cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt ướt át sắp muốn khóc giống như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo khiến cho cô trở nên mềm lòng.
Nở một nụ cười bí hiểm, cô nhẹ nhàng xê dịch thân thể mình sang bên cạnh, sau đó, cô tỏ ra vui vẻ nói với Nguyệt Sương:
“ Chị, em ngồi một mình chán lắm, chị có thể ngồi cùng em được không?”
Lời nói mặc dù rất bình thường, không có gì đặc biệt, thế nhưng đối với Nguyệt Sương, lời nói đó chẳng khác nào là đang “cứu rỗi” bản thân cô.
Cô sững sờ trong vài giây, không biết nên hành động như thế nào? Dù sao thì chỗ ngồi đó khá là chật chội, nếu cô tự tiện ngồi vào thì nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm...
Dù cho rất thèm khát chỗ ngồi tuyệt vời ấy, tuy nhiên lòng tự trọng của Nguyệt Sương vẫn có, cô trong lòng nuối tiếc muốn từ chối, hai tay định giơ lên ra hiệu.
Đột nhiên, ngay khi cô vừa giơ tay lên từ chối, Tiểu Ngọc đã chạy đến, ôm chặt bàn tay, sau đó dẫn cô vào chỗ ngồi. Đến khi này, Nguyệt Sương mới biết là Tiểu Ngọc tốt bụng đến nhường nào.
Em ấy vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng như thế, người làm chị như cô cũng không thể nhỏ nhen, cô cũng muốn làm gương cho em ấy. Nguyệt Sương trong lòng bắt đầu nảy sinh ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3545252/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.