Nguyệt Sương bước từng bước, dáng vẻ cao quý như hoa như ngọc khiến tim cậu đập loạn thình thịch. Nguyệt Sương giống như một cô công chúa cao quý, từng bước từng bước đi trên chiếc thảm đỏ sang trọng.
Ánh mắt cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, Nguyệt Sương từ từ tiến đến gần cậu. Điều này khiến cho cậu cảm thấy hoảng sợ, hai chân thủ thế sẵn sàng chạy trốn.
Đùa gì chứ, cậu thừa biết Nguyệt Sương lại muốn làm chuyện xấu hổ, cái trò này cậu đâu còn xa lạ gì. Nếu ở nhà thì cậu còn có thể chịu đựng, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, Nguyệt Lan vẫn còn trong nhà, làm chuyện này chẳng khác nào đang treo một trái bom trên đầu cả.
Cậu nghĩ thế là đúng, tuy vậy cơ hội này làm sao Nguyệt Sương có thể bỏ qua. Ngay khi chân Lâm Thần cử động, cô lấy tốc độ nhanh nhất dùng thứ thuốc bí mật trong tay.
Tốc độ nhanh cùng với sự chủ quan của Lâm Thần đã khiến cho cậu phải trả giá, cả thân thể mềm nhũn không còn sức, bộ dạng yếu đuối đến đáng thương.
Khi này, cậu mới giật mình nhận ra là Nguyệt Sương vẫn còn thứ thuốc đáng sợ đó, thế nhưng đã quá muộn. Cô ấy đã thành công đạt được mục đích.
“ Nguyệt Sương, em đừng nghịch ngợm nữa. Ở bên ngoài còn có mẹ của em đó, chúng ta không thể làm...” Lâm Thần cố gắng khuyên nhủ Nguyệt Sương.
Cậu cũng có ý tốt khi mà nhắc nhở, thế nhưng cũng xin chia buồn với cậu, Nguyệt Sương chẳng hề nghe lọt câu nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3539250/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.