Tiểu Ngọc dùng vẻ mặt hớn hở nói, ánh mắt mong chờ không hề che giấu khiến cho Nguyệt Sương cùng với Lâm Thần ngạc nhiên.
Nguyệt Sương cảm thấy cay cay con mắt, ngoại trừ Lâm Thần, cô cũng không thể ngờ là hiện tại có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương ấm áp như này.
Cảm giác cô giống như sống trong một gia đình hạnh phúc, cô cố gắng kìm nén nước mắt, vẻ mặt dịu hiền nhìn Tiểu Ngọc nói:
“ Được rồi, nếu em muốn thì chị sẽ dẫn em đến gặp mẹ chị.”
Nói xong, không biết là vì quá vui hay không mà cả hai cũng chẳng hề hỏi ý kiến Lâm Thần, mỗi người mỗi tay lôi kéo Lâm Thần lên xe.
Tất nhiên, cậu chắc chắn sẽ không ngăn cấm chuyện này, dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn. Nhìn hai cô gái xinh đẹp thân mật như hai chị em trước mắt mình, cậu lại có cảm giác ấm áp lạ thường. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy...
Thế nhưng, cậu đương nhiên sẽ không tự tiện mà đi ra mắt với trang phục này. Cậu định bảo tài xế tấp vào một cửa hàng quần áo, định tự mình mua một bộ đồ phù hợp. Thế nhưng, khi Nguyệt Sương nhận ra ý đồ của cậu, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên tức giận, nói với tài xế:
“ Bác hãy chạy đến khu hàng sang trọng nhất ở đây. Chồng tương lai của tôi mà bác dám cho anh ấy mặc đồ vỉa hè sao?”
Bị chửi một cách oan ức, tài xế vẻ mặt đau khổ muốn kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3512049/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.